Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Những nhược điểm người mong muốn thành đạt cần phải khắc phục.

  • Không hiểu mình muốn gì.
  • Chần chừ, không quan trọng là có chính đáng hay không (bao giờ cũng có thể tìm ra hàng ngàn nguyên nhân biện bạch cho sự chần chừ). Không thích tìm hiểu kiến thức chuyên sâu.
  • Giao động và thiếu cương quyết trong mọi công việc, quen đẩy trách nhiệm cho người khác thay vì tự mình chiến đấu để ra khỏi tình trạng khó khăn.
  • Thói quen đổ lỗi cho khách quan trong khi đáng ra phải lập kế hoạch cụ thể để giải quyết vấn đề.
  • Tự ái quá cao. Bệnh này hầu như không có thuốc chữa, và những người mắc bệnh này cũng khó hy vọng.
  • Thờ ơ và lãnh đạm, thể hiện ở chỗ sẵn sàng nhượng bộ trong bất cứ vấn đề nào mà không đấu tranh và kháng cự.
  • Thói quen buộc tội người khác trong những sai lầm riêng của chính mình và coi các tình huống bất lợi là tất yếu.
  • Thiếu sự đam mê có khả năng làm tất cả chuyển động, không có động cơ thôi thúc.
  • Sẵn sàng, đôi khi trở thành vội vã, chấm dứt công việc ngay khi mới xuất hiện dấu hiệu không thành
  • Thiếu kế hoạch hành động cụ thể thảo ra trên giấy trong những trường hợp cần có sự phân tích tỉ mỉ.
  • Không tính toán đến việc phải thay đổi tư tưởng hoặc kế hoạch ban đầu, chụp giật nếu có cơ hội.
  • Chỉ muốn mà không đòi hỏi.
  • Quen với đói nghèo thay vì vươn tới giàu sang, thiếu hẳn lòng hiếu thắng: thiếu mong muốn tồn tại, làm và chiếm hữu.
  • Thói quen đàm đạo về những điều vụn vặt, đánh bạn với bọn đầu cơ nhỏ mọn, muốn có ngay tất cả mà không đánh đổi cái gì hoặc cống hiến rất ít; muốn thu nhiều lợi không đúng giá ( thể hiện ở sự mạo hiểm cao, ký kết những hợp đồng giống áp-phe hơn là kinh doanh).
  • Sợ bị người khác phê phán và chỉ trích. Thông thường chỉ một ý nghĩ rằng người nào đó sẽ nghĩ gì, nói gì và làm gì đã đủ làm cho người này mất hết mọi khả năng suy nghĩ và hành động. Tên kẻ thù này cần được xếp đầu danh sách, bởi vì nó luôn tồn tại dưới hình thức này hay hình thức khác trong tiềm thức, và nhiều người thậm chí không biết đến sự tồn tại này

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

TỰ RÈN LUYỆN - ĐÓ LÀ CÔNG VIỆC NẶNG NỀ NHẤT TRONG TẤT CẢ CÁC LOẠI CÔNG VIỆC.

  • Bạn không chiến thắng được chính mình - thì sẽ bị bản thân mình khuất phục. Khi đứng trước gương, bạn có thể thấy mình đồng thời vừa là người bạn tốt nhất, vừa là kẻ thù đáng sợ nhất của chính mình.

  • Kinh nghiệm cho thấy người có trình độ cao thường là người tự đào tạo và tự rèn luyện. Không một trường học nào có thể biến bạn thành người có trình độ.
  • Trình độ không chỉ bao gồm kiến thức, mà còn cả kỹ năng vận dụng kiến thức.
  • Tự kỷ luật được thực hiện thông qua tự kiểm soát. Có nghĩa là con người cần kiểm soát tất cả các tính xấu của mình. Trước khi bạn học được cách kiểm soát được tình hình, cần phải biết cách kiểm soát được bản thân.

NĂNG NHẶT CHẶT BỊ

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2011

Quẳng gánh lo đi và vui sống

  • Đừng lo tới ngày mai vì ngày mai ta phải lo tới công việc của ngày mai. Ta chỉ lo tới hôm nay thôi cũng đủ khổ.
  • Giai đoạn thứ nhất: Tôi can đảm phân tích tình thế một cách ngay thẳng và tự hỏi nếu thất bại thì kết quả tai hại nhất sẽ ra sao?
  • Giai đoạn thứ nhì: Sau khi đã nghĩ tới những kết quả tai hại nhất có thể xả ra được đó, tôi nhất quyết đành lòng nhận nó, nếu cần.
  • Giai đoạn thứ ba: Từ lúc ấy, tôi bình tĩnh dùng hết thời giờ và nghị lực để kiếm cách giảm bớt cái hại của những kết quả mà tôi đã cam lòng chịu nhận.

  • ”Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất“
  • "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".

Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Think and Grow Rich

  • Bạn nên tự mình vạch ra dự định chính trong đời mình, cụ thể và rõ ràng, học thuộc lòng và hàng ngày nhắc đi nhắc lại cẩn thận, nâng niu, tôn trọng cho đến khi âm thanh giọng nói của bạn đến được với tiềm thức.
  • Bạn phải kiên quyết xem xét lại những hành vi của mình, chấn chỉnh phong cách sống và loại bỏ ảnh hưởng có hại của những người và của môi trường xung quanh.
  • Mỗi ngày tôi sẽ tập trung ba mươi phút để đào tạo mình thành nhân cách mà tôi vẫn mong muốn trở thành, bằng cách vẽ ra trong óc một hình tượng rõ ràng cụ thể.
  • Vì thế mỗi ngày tôi sẽ dành mười phút để thực hiện nhiệm vụ tự khẳng định mình.
  • Tôi nén trong mình sự căm thù, ghen tỵ, ngờ vực, nhẫn tâm, vô liêm sỉ và hoàn thiện tình yêu đối với mọi người, vì tôi biết cách sử xự xấu với những người xung quanh không bao giờ đem lại thành công.

The Possibilities are infinite

  • Sự thành công điên rồ nhất đến với họ chỉ cách thất bại có một bước. Ôi, thất bại . . . kẻ tinh quái với cái nhìn vô tội và cảm giác hài hước vừa tinh tế vừa khốc liệt. Nó thích thú tóm bắt con người ngay tại nơi giáp biên với thành công!
  • Thành công sẽ đến với những người suy nghĩ bằng phạm trù thành công.
  • Đi tới thành công càng lâu bao nhiêu thì nó càng gần gũi bấy nhiêu. Quá nhiều người chỉ còn một bước nữa là chiến thắng thì bỏ dở. Hãy nhớ rằng: người khác sẽ đi bước đó.
  • Hãy viết ra tất cả: số lượng tiền, thời hạn phải có, sẵn sàng hy sinh gì để đổi lấy nó, kế hoạch kiếm tiền. Hàng ngày - buổi sáng và buổi tối trước khi đi ngủ - hãy đọc to những ghi chép của mình. Khi đọc, hãy hình dung, cảm thấy và tin rằng số tiền đó đã là của bạn.

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011

Cùng xem và suy ngẫm!


Màu xanh tượng trưng cho phong cách phương Tây; Màu đỏ tượng trưng cho phong cách phương Đông

Quan điểm



http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_1.jpg

Cách sống


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_2.jpg

Giải quyết vấn đề


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_3.jpg

Sếp


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_4.jpg

Giao thiệp


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_5.jpg


Khi tức giận


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_6.jpg

Khi xếp hàng đợi


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_7.jpg

Đúng giờ


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_8.jpg

Tiệc tùng


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_9.jpg

Trong nhà hàng



http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_10.jpg

Phố phường ngày chủ nhật


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_11.jpg

Du lịch


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_12.jpg

Khuynh hướng


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_13.jpg

Ba bữa mỗi ngày


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_14.jpg



Phương tiện giao thông


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_15.jpg

Tâm trạng và thời tiết


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_16.jpg

Vị trí của trẻ em


http://vovanhai.files.wordpress.com/2008/12/tayta_17.jpg

Còn bạn! Bạn nghĩ thế nào?


(Sưu tầm từ internet)


Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

5 bất ngờ với google

5 bất ngờ "cực độc" khi tìm kiếm bằng Google
Gã khổng lồ Google luôn tiềm ẩn những điều bí mật mà không phải ai cũng biết. Và sau đây là một vài bất ngờ "cực độc" mà bạn hoàn toàn có thể khám phá từ Google.

1. Do a barrel roll


Nếu muốn màn hình web quay tròn lạ mắt, hãy gõ cụm từ “Do a barrel roll” vào ô tìm kiếm của Google và quan sát. (Bạn nên sử dụng Firefox và Chrome phiên bản mới để được hỗ trợ).

2. Gravity


Khi gõ cụm từ “Google Gravity” vào thanh tìm kiếm, bấm “I’m feeling lucky” nằm bên phải dòng gợi ý bên dưới (hoặc đường link đầu tiên). Kết quả bạn nhận được sẽ là một thanh công cụ vỡ vụn thế này...

3. Askew


Chỉ đơn giản là gõ “askew”, bạn sẽ choáng vì màn hình web bị lệch hẳn đi.

4. Pacman


Còn đây là địa chỉ cho tựa game đình đám một thời google.com/pacman. Đây cũng là lần đầu tiên Google Doodle xuất hiện dưới hình thức một trò chơi.

5. Bay vòng quanh Trái đất với Google Earth


Bạn hãy truy cập Google Earth, tải về và cài đặt. Sau đó nhấp chuột vào Tool > Enter Flight Simulator, bạn sẽ được bay lượn vòng quanh Trái đất.

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

Cười vỡ bụng với biển hiệu, băng-rôn “có một không hai”

Hãy cùng xem những hình ảnh vui về các kiểu biển và băng- rôn ở Việt Nam mà rất có thể bạn đã thấy được ở đâu đó…


Câu "thòng" thật độc




Đại loại, nhà hàng này toàn đồ tươi sống



Khi đường làng làm sân phơi


Luật mới?


"Ranh ngôn" mới?


Không hiểu đọc tấm bảng này, chủ chó có thay đổi cách nuôi?


"Không đỡ nổi" với dàn âm thanh này



Câu cuối là sao?



Vội quá, viết nhầm?


Ôi......!

!! Tôi biết "cuộc sống tươi đẹp" dù tôi buồn hay vui. Vậy cho hỏi " Tại sao tôi cần buồn".................Đáp: Phải vậy cuộc sống mới "Tươi đẹp". Luôn có một tình yêu!

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Hóa ra thật đơn giản

1. Một người đi tìm việc làm,
đi trên hành lang thuận tay
nhặt mấy tờ giấy rác dưới đất và bỏ vào thùng.
Vị phụ trách tuyển người vô tình nhìn thấy,
thế là anh được nhận vào làm việc.

Hóa ra để được tưởng thưởng thật là đơn giản,
chỉ cần tập tành thói quen tốt là được.

2. Có một cậu bé tập việc trong tiệm sửa xe,
một người khách đem đến chiếc xe đạp hư,
cậu bé không những sửa xe, lại lau chùi xe đẹp như mới,
bạn bè cười nhạo cậu đã làm một việc thừa.
Hai ngày sau, khách đến lấy xe đạp,
liền đón cậu về làm việc trong hãng của ông ta.

Hóa ra để thành công cũng đơn giản,
Hãy chứng tỏ mình thích làm nhiều hơn điều phải làm.

3. Một đứa bé nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay mẹ rất đẹp.”
Bà mẹ hỏi : “Tại sao ?”
Bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ không nổi giận.”

Hóa ra sắc đẹp trong mắt người khác cũng đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.
4. Có ông chủ bắt con trai làm việc vất vả ngoài đồng.
Bạn bè nói với ông ta: - “Ông không cần phải bắt con trai
khó nhọc như thế, giống cây này tự nhiên cũng phát triển.
”Ông chủ nói: “ Tôi dạy dỗ con cái chứ đâu phải tôi chăm cây công nghiệp.”

Hóa ra răn dạy con cái rất đơn giản, để chúng nó chịu khổ chút xíu là có thể được.
5. Một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh :
“Làm thế nào tìm được quả bóng rơi vào đám cỏ ?
Một người nói: “Bắt đầu tìm từ trung tâm đám cỏ.”
Người khác nói: “Bắt đầu tìm từ nơi chỗ trũng nhất.”
Kẻ khác lại nói : “Bắt đầu tìm từ điểm cao nhất.”
Đáp án huấn luyện viên đưa ra là : “Làm từng bước, từ đám cỏ đầu này đến đầu kia.”

Hóa ra phương pháp để tìm thành công thật đơn giản,
từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.

6. Có một cửa hàng đèn thường sáng trưng,
có người hỏi: “Tiệm của anh dùng loại đèn nào vậy, dùng rất bền.”
Chủ cửa hàng nói: “Đèn bị hư hoài đấy chứ, nhưng tôi thay ngay khi nó bị hư thôi.”

Hóa ra để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần dám thay đổi thôi.
7. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường:
“Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tôi mà ở.”
Con nhái ở bên đường trả lời: “Tôi quen rồi, dọn nhà làm chi cho vất vả.”
Mấy ngày sau nhái ở bên ruộng đi thăm nhái bên đường,
nó đã bị xe cán chết, xác nằm bẹp dí.

Hóa ra phương pháp an toàn thật đơn giản, tránh xa lười biếng thì có thể được.
8. Có một con gà nhỏ khi phá vỏ trứng để chui ra,
Thấy con rùa đi ngang gánh chiếc mu nặng nề.
Con gà nhỏ quyết định rời bỏ cái vỏ trứng.

Hóa ra muốn thoát ly gánh nặng thật đơn giản, dẹp bỏ cố chấp thành kiến là có thể được.
9. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần,
thượng đế cho chúng mỗi đứa một chân đèn,
và dặn lau chùi chúng cho thật bóng sáng,
Một hai ngày trôi qua thượng đế không đến, tất cả các bé đều bỏ cuộc.
Chỉ có một em bé vẫn lau chùi chân đèn sáng bóng
dù cho thượng đế không đến, dù mọi người chê nó dại,
kết quả chỉ có em được trở thành thiên thần.

Hóa ra làm thiên thần thật đơn giản, chỉ cần đem tấm lòng thật thà ra làm là được.
10. Một thanh niên đến xin làm môn đệ một vị thần.
Bỗng có con trâu nghé chui lên từ vũng lầy, toàn thân lấm đầy bùn dơ bẩn
Vị thần nói : “Con tắm rửa cho nó dùm ta.”
Cậu kinh ngạc : “Con đi học chứ đâu đi chăn trâu ?”
Vị thần nói : “Con không chăm chỉ vâng lời, thì làm môn đệ của ta thế nào được.”

Hóa ra biến thành thần thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra thì có thể được.”
11. Có một đoàn người đãi vàng đi trong sa mạc,
ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi cách vui vẻ,
người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ ?”
Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang đồ rất ít.”

Hóa ra vui vẻ thật đơn giản, thiếu chút ít thì có thể được.
12. Màu sắc của cuộc sống ở đâu ?
Buổi sáng thức dậy, màu sắc ánh sáng trên mặt, đón tiếp tương lai bằng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.
Đến buổi trưa, màu sắc ánh sáng trên eo lưng, thẳng lưng để sống hiện tại.
Đến buổi tối, ánh sáng màu sắc trên chân, chân đạp đất làm tốt chính mình.

Hóa ra cuộc sống cũng rất đơn giản,
chỉ cần có thể hiểu được “trân quý, biết đủ, cám ơn”,
thì anh có đầy đủ màu sắc của cuộc sống.

Chúc Bạn luôn nhìn mọi sự thật giản đơn


Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

New Entry

Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là hạnh phúc.
Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là sai lầm.
Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là viển vông.
Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là nuối tiếc.

Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2011

Tình Nhớ



Sáng Tác: Trịnh Công Sơn
Trình bày: Khánh Ly

Tình ngỡ đã quên đi
Nhưng lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
Bỗng về quá thênh thang
Ôi áo xưa lồng lộng
Đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
Xóa một ngày đìu hiu

Tình ngỡ đã phôi pha
Nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
Nhưng người vẫn quanh đây
Những bước chân mềm mại
Đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuôị
Rớt vào lòng biển khơi

Khi cơn đau chưa dài
Thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
Thì tình đã mênh mông
Một người về đỉnh cao,
Một người về vực sâu
Để cuộc tình chìm mau
Như bóng chim cuối đèo

Tình ngỡ chết trong nhau
Nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
Nhưng người vẫn bâng khuâng
Những ngón tay ngại ngùng
Đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
Hết cuộc đời lênh đênh

Người ngỡ đã xa xưa
Nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
Nhưng còn quá bao la
Ôi trái tim phiền muộn
Đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
Đã chìm vào cơn mưa.

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

Chai sữa đổ





Tất cả chúng ta đều hiểu, chẳng có gì hay ho về chuyện làm đổ sữa. Nhưng câu chuyện này hoàn toàn khác. Tôi hy vọng tất cả các bậc phụ huynh có thể hành xử theo cách này.Gần đây tôi có nghe người ta kể về một nhà khoa học nổi tiếng. Ông đã tạo ra những đột phá rất quan trọng trong lĩnh vực y học. Một phóng viên đã phỏng vấn ông và hỏi rằng, tại sao ông nghĩ rằng mình có thể sáng tạo nhiều hơn so với những người bình thường? Điều gì đã khiến ông rất khác biệt với những người khác?

Nhà khoa học trả lời, theo ông, mọi chuyện hẳn bắt đầu từ một trải nghiệm từng có với mẹ ông. Sự việc xảy ra khi ông chỉ mới hai tuổi. Lúc đó, khi đang cố lấy một chai sữa trong tủ lạnh ra thì ông trượt tay và chai sữa rơi xuống đất, tung tóe tất cả lên sàn bếp, hệt như một biển sữa vậy!

Khi mẹ ông bước vào, bà không la mắng, cũng không dạy dỗ hay trách phạt gì, chỉ bảo ông, “Ồ, Robert, con đã tạo ra một cảnh lộn xộn tuyệt vời và thú vị thật đấy! Mẹ chẳng mấy khi thấy một vũng sữa lớn như vậy đâu. À, vậy là đã có thiệt hại rồi đây. Con có muốn ngắm nhìn và chơi với chỗ sữa đó một chút trước khi mẹ con mình dọn dẹp nó không?”.

Tất nhiên là Robert thích rồi. Sau một lát, mẹ cậu bảo: “Con biết không Robert, mỗi khi con tạo ra một sự lộn xộn thế này, rốt cuộc rồi con cũng sẽ phải dọn dẹp và sắp xếp lại mọi thứ trở về trật tự ban đầu. Vậy giờ con muốn làm thế nào? Chúng ta có thể dùng thìa hay khăn, hoặc chổi. Con thích cái nào hơn?”. Cậu bé đã chọn thìa và thế là hai mẹ con cùng nhau dọn dẹp chỗ sữa bị đổ.

Rồi mẹ Robert lại bảo, “Con biết không, điều mà chúng ta thấy được trong việc này là sự cố xảy ra khi bê một chai sữa to chỉ bằng đôi bàn tay bé xíu. Mẹ con mình hãy cùng ra phía sân sau và đổ lại đầy nước vào chai. Và con sẽ tìm ra cách để có thể bưng chai nước mà không làm rơi nó”. Thế là cậu bé đã hiểu rằng, nếu nắm chặt vào miệng bình bằng cả hai tay, cậu hoàn toàn có thể bưng chai sữa mà không làm đổ. Thật là một bài học tuyệt vời!

Nhà khoa học nổi tiếng đã ghi nhớ khoảnh khắc đó vì nó giúp cậu hiểu rằng, mình không nên sợ hãi khi mắc phải những sai sót.

Cùng với đó, cậu cũng học được một điều, lỗi lầm chính là những cơ hội để ta học hỏi một điều mới mẻ, cũng giống như những thí nghiệm khoa học sau này. Ngay cả khi không thành công, thường thì ta vẫn có thể học được điều gì đó từ nó.

Sẽ chẳng phải rất tuyệt vời hay sao nếu tất cả các bậc cha mẹ đều hành xử với con cái theo cách mẹ Robert đã làm với cậu.

Đỗ Dương

Theo Inspiring-quotes-and-stories

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Những điều học được từ cuộc sống

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....

Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chính bản thân mình ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...

Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ....



Nguồn: Sưu tầm.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Biển cạn



Sáng tác: Nguyễn Kim Tuấn
Trình bày: Quang Dũng

Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh, không như bây giờ, biển là hoang vắng
Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét gào biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan, đời tôi đánh mất
Giấc mơ không còn, biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn

Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe, trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng
Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái
Sóng reo não nề, hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lời với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Điều Phụ nữ mong muốn nhất....

(Dân trí) - Ngày xưa, trong một trận đánh với nước láng giềng vua Arthur trẻ tuổi đã bị phục kích và giam cầm bởi nhà vua nước bạn. Vốn dĩ định xử tử Arthur nhưng nhà vua lại nể phục sức trẻ và tài trí thông minh của chàng.




Do đó, vua đặt ra cho Arthur một câu hỏi hóc búa để đổi lấy mạng sống của mình. Arthur có 1 năm để suy nghĩ và sau một năm nếu không tìm ra đáp án chàng sẽ bị kết tội chết.
Câu hỏi được nhà vua đặt ra là “Phụ nữ mong muốn điều gì nhất?”
Câu hỏi này đã gây khó khăn cho cả những người đàn ông thông thái nhất và đối với Arthur, đó dường như là câu hỏi không thể trả lời. Khi tính mạng của mình đang nằm trong tay kẻ khác, Arthur đã chấp nhận lời thách đố của nhà vua và hẹn đưa ra đáp án vào cuối năm sau.
Khi trở về vương quốc, Arthur lập tức hỏi ý kiến của mọi người từ các công chúa, mục sư, những người đàn ông thông thái và thậm chí cả anh hề trong cung điện. Nhà vua triệu tập các thần dân để hỏi nhưng không ai có thể đưa ra đáp án thuyết phục.
Họ gợi ý Arthur nên tìm gặp mụ phù thủy già nổi tiếng khắp vương quốc bởi chỉ có mụ mới có thể trả lời, nhưng để đổi lấy đáp án cái giá của mụ cũng rất cao.
Ngày cuối cùng của năm đã đến và Arthur không còn lựa chọn nào khác. Chàng tìm gặp mụ phù thủy và thuật lại câu hỏi của nhà vua.
Nghe xong câu hỏi, mụ đồng ý trả lời nhưng đổi lại, Arthur phải đồng ý để mụ kết hôn với Lancelot, hiệp sĩ thông thái nhất trong số các Hiệp sỹ Hội Bàn tròn và cũng là bạn thân nhất của Arthur.
Vua Arthur hết sức bất ngờ và sợ hãi. Làm sao Lancelot có thể lấy một mụ phù thủy gù gớm guốc chỉ có 1 răng và luôn hôi rình như nước cống. Cả cuộc đời Arthur chưa bao giờ gặp phải người nào xấu xí như mụ.
Arthur quyết định từ chối cái giá mụ đưa ra. Khi Lancelot biết được điều này, chàng liền đến gặp Arthur. Chàng cho rằng không gì có thể so sánh được với mạng sống của Arthur và Hội Bàn tròn nên sẽ chấp nhận yêu cầu cầu của mụ
Không còn cách nào khác Arthur đành gật đầu đồng ý.
Mụ phù thủy đã trả lời nhà vua như sau: “Điều phụ nữ thực sự mong muốn…là được tự quyết định cuộc đời của mình”. Ngay lập tức, mọi người trong vương quốc đều cho rằng câu trả lời hoàn toàn đúng.
Với đáp án thông minh này, Arthur đã được vua nước bạn trả tự do. Đám cưới giữa Lancelot và mụ phù thủy đã được tổ chức linh đình khắp vương quốc.
Khi đám cưới kết thúc, Lancelot lấy hết cam đảm bước vào phòng tân hôn. Hình ảnh mụ phù thủy già xấu xí khiến trái tim chàng nặng trĩu. Nhưng khi vừa mở cánh của, Lancelot rất đỗi ngạc nhiên khi thấy một phụ nữ xinh đẹp mà chàng chưa từng gặp mặt đang ngồi đó.
Lancelot hỏi người phụ nữ chuyện gì đã xảy ra.
Người đẹp trả lời cô rất cảm kích tấm lòng và thái độ tử tế của chàng ngay cả khi cô trong hình dáng xấu xí nhất. Cô đưa ra câu hỏi rằng Lancelot muốn vợ sẽ xinh đẹp như thế này vào ban ngày hay vào buổi tối?
Lancelot phân vân suy nghĩ. Vào ban ngày, chàng sẽ có một người vợ xinh đẹp để hãnh diễn với bạn bè, nhưng khi đêm đến tại lâu đài, sẽ chỉ có mụ phù thủy già xấu xí ngồi đó chờ chàng?.
Hay chàng muốn một phù thủy gớm guốc ở bên chàng vào buổi sáng nhưng một phụ nữ xinh đẹp sẽ ở đó chia sẻ cùng chàng những phút giây gắn bó?
Lancelot thông thái nói, anh sẽ để cho vợ tự quyết định. Khi nghe những lời nói đó, cô gái tuyên bố sẽ luôn trong hình dáng xinh đẹp này, bởi Lancelot đã để cô tự quyết định cuộc đời của mình.
Thảo PT3
TheoRoger

Sợi dây giữ voi


Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy lũ vật to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.


Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?
Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.
Đỗ Dương
Theo Inspirationalstories

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Phép lạ từ thang máy

Có hai bố con nhà này từ quê ra thăm một khu phố buôn bán.
Dường như tất cả những gì họ trông thấy đều khiến họ thích thú và ngạc nhiên, đặc biệt là thang máy với hai tấm vách bằng sắt sáng lóa có thể tách rời nhau rồi lại khép khít như cũ. Cậu con trai nhìn thấy thế và hỏi:
- Đó là cái gì đấy hả bố?
Người bố vì chưa từng nhìn thấy thang máy bao giờ trả lời:
- Con trai, bố chưa từng nhìn thấy cái gì như vậy trong đời. Bố không biết nó là cái gì?
Trong khi cả hai đều đang trợn mắt nhìn, một bà lão run rẩy chống gậy, bước chầm chậm tới chỗ thang máy và ấn nút, hai tấm vách mở ra, bà lão đi qua cánh cửa, bước vào một căn phòng nhỏ, hai tấm vách khép lại. Một lúc sau họ thấy hai tấm vách mở ra và một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra…
Ông bố vội nói với cậu con trai:
- Mau về nhà mang mẹ mày tới đây, nhanh lên!
- ????
Nguồn: internet

Nữa Hồn Thương Đau (Phạm Đình Chương)



Ca sĩ: Quang Dũng

Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ
Cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi
Nghe tình đang chết trong tôi
Cho lòng tiếc nuối xót thương suốt đời

Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
Em ở đâu? Anh ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu

Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất
Và tiếng hát và nước mắt

Đôi khi anh muốn tin
Đôi khi anh muốn tin
Ôi những người ôi những người
Khóc lẻ loi một mình

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

Liều thuốc độc

Li-li kết hôn và sống với gia đình chồng. Trong thời gian ngắn, cô cảm thấy mình không thể hòa hợp được. Cá tính của Li-li và mẹ chồng rất khác nhau. Thêm nữa, bà luôn chỉ trích cô không ngớt.
Ngày tháng trôi qua, Li-li và mẹ chồng thường xuyên cãi vã rất gay gắt. Tệ một nỗi, cuối cùng Li-li luôn phải tuân theo mọi ý muốn của mẹ chồng. Không khí gia đình rất căng thẳng, mệt mỏi.
Li-li không thể chịu đựng được cách đối xử tàn tệ và độc đoán của mẹ chồng nữa, cô quyết định đến gặp một người bạn tốt của cha mình là ông Huang. Ông Huang chuyên bán thảo dược. Cô kể cho ông nghe mọi chuyện và hỏi ông có thể cho cô một vị thuốc độc để giải quyết nhanh chóng chuyện này.
Ông Huang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Li-li, bác sẽ giúp cháu. Nhưng cháu phải nghe và làm theo những gì bác dặn”.
Li-li đáp: “Vâng, thưa bác, cháu sẽ làm theo tất cả những gì bác dặn”.
Ông Huang đi vào phòng trong, lát sau mang ra một gói dược thảo. Ông nói: “Cháu không thể dùng chất độc tác dụng nhanh để đầu độc mẹ chồng vì mọi người sẽ nghi ngờ. Do vậy, bác đưa cho cháu một số vị thuốc sẽ từ từ tạo thành chất độc trong cơ thể bà ấy. Hàng ngày, cháu hãy chuẩn bị một ít thịt lợn hoặc thịt gà và cho một chút những vị thuốc này vào suất ăn của mẹ chồng cháu. Để mọi người không nghi ngờ cháu khi bà qua đời, cháu phải rất cẩn thận, gần gũi và thân thiện với bà ấy, không được cãi lại bà, tuân theo những gì bà ấy muốn và đối xử với bà ấy như một nữ hoàng”.
Li-li phấn khởi vô cùng. Cô cảm ơn ông Huang, khẩn trương về nhà bắt đầu kế hoạch.
Ngày tháng trôi qua, Li-li phục vụ mẹ chồng những món đồ ăn tuyệt ngon. Cô luôn ghi nhớ những gì ông Huang nói để tránh không bị nghi ngờ. Cô đã biết nhịn, làm theo những gì mẹ chồng mong muốn và đối xử với bà như chính mẹ đẻ của mình.
Sáu tháng trôi qua, không khí cả gia đình thay đổi. Li-li đã quen kiểm soát cá tính của mình đến mức cô cảm thấy hầu như không còn buồn bực một chút nào. Cô không còn cãi vã với mẹ chồng và bà dường như cũng nhân hậu, dễ tính hơn.
Thái độ của mẹ chồng với Li-li thay đổi. Bà bắt đầu yêu quý Li-li như con đẻ. Bà luôn miệng ca ngợi với bạn bè và họ hàng rằng Li-li là cô con dâu tốt nhất bà tìm được. Chứng kiến những gì đang diễn ra, chồng của Li-li thấy hạnh phúc vô cùng.
Một hôm, Li-li đến gặp ông Huang và yêu cầu ông giúp đỡ một lần nữa. Cô nói: “Thưa bác Huang, bác có thể giúp cháu ngăn chặn chất độc kia không làm hại mẹ chồng cháu được không? Bà đã thay đổi, rất tốt và yêu thương cháu, cháu cũng yêu quý bà. Cháu không muốn bà chết vì thuốc độc mà cháu đã cho bà ăn”.
Ông Huang mỉm cười lắc đầu: “Li-li, bác chưa bao giờ đưa cháu thuốc độc. Những vị thuốc bác cho cháu đều là vitamin tăng cường sức khỏe. Chất độc duy nhất nằm ở trong đầu cháu và thái độ của cháu với mẹ chồng. Tuy nhiên, nó đã bị tiêu diệt bởi tình cảm và sự yêu quý cháu dành cho bà ấy rồi”.
Thanh Thảo
Theo ALL

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Không có việc gì khó,
Chỉ sợ tiền không nhiều,
Đào núi và lấp biển,
Không làm được thì thuê. :cuoibebung:

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

'Ca dao, tục ngữ' thời hiện đại

Một tay làm chẳng nên non.
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên.

Tìm em như thể tìm chim.
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Đông.
Tìm chi cho phải mất công.
Đài Loan, Hàn Quốc em dông mất rồi.

Không giàu thì phải đẹp trai.
Không thông kinh sử phải dài một gang.

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

'Ca dao, tục ngữ' thời hiện đại

Cái giường mà biết nói năng.
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn.

Qua cầu ngả nón trông cầu.
Cầu bao nhiêu nhịp tốn xăng dầu bấy nhiêu.

Hãy cứ chơi cho hết đời trai trẻ.
Để về già lặng lẽ đạp xích lô.

Cô kia má đỏ hồng hồng.
Dừng chân anh hỏi có chồng hay chưa.
Có chồng năm ngoái năm xưa.
Chẳng may chồng bỏ nên chưa có chồng.

Bây giờ mận lại hỏi đào.
Vường hồng còn có ai vào nữa không?
Mận hỏi đào xin tỏ lòng.
Vườn hồng vắng chủ khách vòng cổng sau.
Má ơi cứ gả con xa. Để con còn có đô la gửi về.
Một tay làm chẳng nên non.
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên.
Cá không ăn muối cá ươn.
Con không ăn muối con thiếu iốt rồi con ơi.

New Entry

Một nụ cười đem đến cả mùa xuân. Một giọt lệ làm đen tối đất trời.

Con đã 'cải tà quy chánh' rồi ba ơi

Hôm nay lỡ uống tí rượu, mờ mắt không học được, thôi kiếm gì đó xả hơi cho tỉnh rồi học tiếp... Lang thang internet, coi hài, đọc truyện, tự sướng vài tấm hình up facebook. Hồi cũng chán, định lục lọi trong cái lap tìm những gì dư thừa bỏ bớt cho trống trải, vô tình tôi click vào một thư mục mà cách đây vài năm nó từng đi vào quên lãng "Familly"- nơi mà tôi chứa tất cả những gì liên quan đến gia đình: hình ảnh, video, hay những entry mà mỗi khi buồn hay tức giận chuyện nhà tôi đều quẳng vào đấy.

Say sưa ngồi ngắm lại những kỷ niệm, có hơn 1.000 file với đủ thứ hình ảnh video... Đang nhoẻn miêng cười với quá khứ tươi đẹp ấy, thì bất chợt tôi lặng người đi khi nhìn lại tấm hình mà ba mẹ ẵm ba chị em lúc tôi mới 2-3 tuổi, lúc này ba mẹ gần 40 rồi nhưng nhìn còn trẻ lắm lại ốm nữa, khó khăn quá mà, đã nghèo mà còn phải nuôi tới ba đứa con ăn học... Đến đây tôi ngó qua ngoảnh lại, soi mình vào gương. Đã 20 năm rồi, nhanh thật, mới ngày nào mình còn được ẵm trên tay mà giờ đã "tồng ngồng" thế này. Phút chốc, tôi liên tưởng tới những nếp nhăn xuất hiện ngày càng nhiều trên khuôn mặt ba mẹ, 60 - cái tuổi đáng lý ra đã ngồi chễm chệ trên ghế coi phim ẵm cháu rồi, nhưng sao vẫn còn còng lưng làm việc? Để làm gì nhỉ? Uhm để nuôi cho thằng "tồng ngồng" như tôi ăn học tiếp ở cái tuổi 24...

Giờ nghĩ lại mới trách bản thân, nếu ngày xưa không cãi lời ba, không lêu lổng ăn chơi, tập trung học hành, thì bây giờ đã nên thân nên người, đã có thể kiếm tiền để nuôi ba mẹ, không để ba mẹ cực nhọc nữa. Nhưng nếu biết trước chữ “nếu” “thì” đã không như bây giờ, ngồi học thi lại đại học, nhồi nhét kiến thức quá độ bệnh lên bệnh xuống... Đấy, con cãi cha mẹ là thế đấy:

Thời tiểu học: “Ráng học sau này thành người nghe con” – “dạ!” nghe lời, học giỏi.

Thời trung học cơ sở: “Ráng học nghe con, sau này đỡ khổ như ba mẹ” - “dạ!” nghe lời vẫn học giỏi nhưng bắt đầu biết tự phụ.

Thời trung học phổ thông: “Ráng học nghe con, ba mẹ đặt hết niềm tin vào con” - “dạ!”. Lớp 10, 11 vẫn giỏi, lớp 12 cũng “dạ!” nhưng tự phụ vì ta đây thông minh học giỏi, bắt đầu biết đi chơi rồi bị níu kéo, kết quả bị khống chế vài môn xuống đến trung bình. Thời gian đó, đã một lần tôi thấy ba quay đi rươm rướm nước mắt…

Thi đại học: “Ráng vào đại học nghe con” – “Đại học chả có gì phải vào, con muốn học Aptech, con khoái vi tính, học trong này mai mốt ra làm nhiều tiền hơn”. Đấy lần đầu tiên tôi cãi với ba, và đương nhiên quý tử thì muốn gì được nấy...

Hai năm đầu xa mẹ xa cha ở cái xứ lạ quê người, ăn chơi sa đọa, học hành thì cứ nghỉ, mười năm gắn liền với cái máy tính thì lâu lâu đi học một buổi là đủ đậu, chính vì những ảo tưởng như vậy mà khiến ba phải nhiều phen dở khóc dở cười vì thằng con trai cưng…

Từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên sự nghiệp, làm ngày làm đêm không dám ăn không dám mặc, chắt chiu dành dụm để trở thành một hộ khá giàu trong xã, nuôi con ăn học nên người, điều đó khiến ba tự hào, nhưng… Tự hào bao nhiêu đặt niềm tin bao nhiêu, đều bị thằng con cưng đạp đổ, ai mà không xót. Cũng thời gian ấy, đã một lần ba không kiềm được nước mắt ngay trước mặt tôi, khi tôi phạm sai lầm nghiêm trọng, lúc đó thấy ba khóc, tôi chả có cảm giác gì, chỉ biết cầm tiền rồi đem đi… Lúc ấy tôi nghĩ gì nhỉ? Ba mẹ làm ra được nhiều tiền thì mình xài, sau này cho dù học hành chẳng ra gì cũng có ba mẹ đỡ đầu, lo lắng gì cho thêm mệt thôi cứ ăn chơi cho đã, sau này học cho đỡ phí tuổi trẻ.

Tôi ôm trong lòng những suy nghĩ sai lầm ấy để mặc thời gian trôi đi, ba mẹ vẫn cứ cặm cụi làm, vẫn nói những điều hay lẽ phải, tôi thì vẫn cứ chơi, học thì vẫn học, bằng thì vẫn có bằng, nhưng hình như chất lượng thì chả vào đâu. Bốn năm, nào Aptech, nào NIIT, cả Ispace, tốn biết bao nhiều tiền của vẫn chả thấy đầu ra, ba mẹ hỏi tôi cứ gãi đầu “con muốn học tiếp” mà chả biết học cái gì, chỉ nghĩ là muốn ở lại để ăn chơi thế thôi.

Thời gian ở đây, tôi quen nhiều bạn lắm. Có một đứa giống tôi, cũng quý tử con nhà giàu, cũng học hành bê bết chỉ lo ăn chơi, hình như do cùng quan điểm nên thân thiết lắm. Một ngày kia, đang café như thường lệ với nó, vừa nhấp ngụm nước thì tiếng phone vang lên, mẹ nó gọi “Gọi con có gì không? Đang đi chơi” - lần nào cũng thế, nó bắt máy và nói lớn vào cái điện thoại mắc tiền, nhưng sau đó mặt nó chợt tái lại rồi quát lớn “Đang ở đâu?” rồi vội cúp máy, cuống cuồng tìm chìa khóa phóng ra khỏi quán, tôi chạy theo kéo nó lại “mày làm gì vậy?”, “cha tao mất rồi”, nó vừa nói vừa thở hổn hển.

Hai thằng phi xe như bay về nhà, vừa bước xuống xe nó đã lao vào trong chỗ người cha nằm, quỳ mọp xuống và bắt đầu gào thét. Theo như nó kể thì chưa bao giờ nó lo lắng hay khóc cho cái gia đình này, thế nhưng đấy là lần đầu tiên từ khi quen nó, tôi thấy nó khóc, nhiều, nhiều lắm… Nhìn cảnh đấy, tôi chợt nhận ra rằng, chẳng có cha mẹ nào sống mãi để nuôi đứa con mình đến già, biết bao ký ức ùa về, tôi bắt đầu lo sợ, bắt đầu nghĩ đến tương lai…

Ngày hôm sau như thường lệ, tôi về quê, nhưng lần này có tâm trạng gì đó kì lạ lắm, vừa bước vào nhà, nhìn ngang nhìn dọc, rồi kêu lớn “ba ơi con về rồi”, ba mẹ bước ra, vẫn nụ cười ấy, vẫn cái ôm ấy, cũng như bao lần tôi về, nhưng sao hôm này tôi cảm thấy đầy tình thương, ấm áp lắm.

Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên sau chục năm trời tôi chủ động ngồi xuống nói chuyện với ba, trước đây toàn ba gọi tôi ngồi xuống chửi mắng hoặc “giảng đạo”, và thường thì không bao giờ cha con nói chuyện quá mười phút. Ba cũng thấy ngạc nhiên hỏi “Xin tiền nữa hay gì?”, “Dạ hông, ba ăn cơm chưa? Mệt hông?”. Ba tròn mắt nhìn, chắc do ngạc nhiên, đó giờ tôi có hỏi mấy câu đó đâu, ừ mà chính tôi cũng không biết sao lại hỏi vậy… Rồi hai cha con vui vẻ nói về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, quên cả thời gian. Cũng hôm ấy, cũng lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi thấy ba cười tươi đến thế, thấy rõ từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, rồi bỗng nhiên tôi rơi nước mắt, những giọt nước mắt của tiếc nuối và hối hận.

Hơn lúc nào hết, tôi cảm thấy tuổi già hằn sâu trên khuôn mặt ba mẹ, nó làm tôi ngộ ra nhiều điều, mới biết mình đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian vô ích, mới biết mình sai, sai từ những lần đầu tiên nghe la mắng mà nổi giận, sai từ những lần cãi chày cãi cối về đường đi nước bước cho tương lai, nào đâu biết đó là những điều hay lẽ phải mà ba mẹ muốn dành cho tôi…

Đã muộn rồi, nhưng tôi vẫn đang cố tìm lại những gì đã đánh mất, được bao nhiêu thì được, có còn hơn không. Ba mẹ 60 tuổi, lo cho tôi học xong đại học cũng đã 64-65, tôi còn trả hiếu được bao lâu nữa? Cũng không biết, chỉ biết cầu mong lâu chừng nào tốt chừng đó...

Ba ơi giờ con nhận ra tất cả rồi, con thường hay nói những gì ba dạy cho người thân thiết bên cạnh nghe, hy vọng họ sẽ không sai lầm như con, nếu họ không nghe thì xem như con tự dạy con lại những lời của ba vậy! Ước gì thời gian quay lại để gia đình mình được như hồi xưa, con được ba mẹ ẵm lên như tấm hình này.

Tuổi trẻ bồng bột của tôi là thế đấy, rồi hối hận muộn màng đấy. Đã một năm qua sau cái ngày "cải tà quy chánh, bỏ mặc sự đời". Nhìn ngang ngó dọc, tôi thấy những người như tôi ở cái xã hội này ngày càng nhiều, chẳng biết có quơ đũa cả nắm không nhưng thấy sao nói vậy. Thôi bỏ hết đi! nhìn vào cái gương này mà ngẫm nghĩ cái câu “cuộc đời có bao lâu mà hờ hững…”
(WIND)
(Vnexpress.net)

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Ta - Quang Dũng



Tác giả: Quốc Dũng
Ca sĩ: Quang Dũng
Ta say trong nỗi buồn
Ta cười với niềm đau
Ta đi tìm cội nguồn
Ta tuôn ra biển khơi
Ta đứng trước cổng trời
Ta gọi người trăm năm
Ta đau cơn mộng vỡ
Ta buông lời ăn năn
Ta chìm giữa sông mê
Ta đưa tay vẫy gọi
Đường trần gian mịt mù
Ta chưa biết lối về
Ta mất nhau hôm qua
Ta tìm nhau hôm nay
Ta mỗi ngày một lạ
Ta chim lạc đường bay.

Thứ Bảy, 6 tháng 8, 2011

Còn Ai Với Ai



Tác giả: Trịnh Công Sơn
Ca sĩ: Quang Dũng

Không có em còn tôi với ai
Không có em lạnh giá đường vui
Không có em ngồi đứng nơi này
Không có em còn ai với ai

Em đã đi chìm khuất đã theo
Em đã như ngọn gió quạnh hiu
Không có em đường cũ tiêu điều
Em đã xa lìa trong nỗi đau

Em đi biền biệt muôn trùng quá,
Từng cơn gió và từng cơn gió
Em đi gió lạnh bến xa bờ
Từng nỗi nhớ trùng trùng nỗi nhớ
à ... à ... ơi ... à

Không có em đường xa quá xa
Em đã thôi cười giữa chiều mưa
Em đã đi đời có đâu ngờ
Mang trái tim mùa xuân héo khô
Không có em buồn vui với ai
Không có em lụa gấm nhạt phai
Ai đã chia người mãi xa người
Ai giết đi tình đang lứa đôi

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Doremon chế



Tình là Sợi Tơ


Trình bày: Quốc Đại
Tiếng khóc không vơi được nỗi sầu đâu em.
Nước mắt không đem lại chuỗi ngày ấm êm
Đừng buồn nghe em, đừng sầu nghe em,
Tình yêu đẹp nhất khi xa nhau còn thương nhau

Hãy biết hôm nay mình vẫn còn nhau đây
Nếu lỡ mai sau tình trôi vào đắng cay
Tiếc nuối thêm chi, hãy cố quên đi
Hãy cố quên đi bao nhiêu chuyện tình đam mê

Ôi! Đời là đại dương đại dương mông mênh
Tình là sợi tơ sợi tơ mong manh
Và ta là chiếc thuyền con bồng bềnh
trên sóng lênh đênh

Nếu lỡ mai sau mình không còn bên nhau
Nếu lỡ mai sau tình trôi vào đớn đau
Đừng buồn nghe em, đừng sầu nghe em
Tình yêu là những ngôi sao bay vèo trong đêm

Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

Lậm

Ngồi tán dóc với mấy ông bạn, nghe các ông than thở về tình hình Việt Nam, nào là lạm phát, nào là cướp bóc. Mà nghĩ cũng ngộ, nghèo không có tiền thì sợ gì cướp nhỉ. Hay là sợ cái kiểu có tiền cướp tiền có sắc cướp sắc. Các ông thì xấu như ma thì có ai dám cướp, lắm lúc cho không mà k biết cướp có dám dũng cảm lao vào cướp không. Khề khà một hồi, các ông bộc bạch, em út lúc này nó xa lánh quá, do nghèo không có tiền nên em út không thân thiết như xưa. Hehe, thế thì đúng, chứ nói vòng nói vo chi mệt. Thôi thì tào lao chút, gọi là bị lậm vè quẹt:

Còn tiền em mới ra vè

Ai kia lấp ló đầu hè
Tưởng đâu dzịch dzật ai dè là anh

Hết tiền em mới có vè

Ai kia lấp ló bên hè
Tưởng đâu có bạn ai dè kẻ gian

(Tiger goat)

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Đôi mắt người xưa



Tác giả: Trúc Phương
 Ca sỹ thể hiện: Quang Lê

Chuyện tình của tôi, tan vỡ từ lâu rồi tưởng không bao giờ còn nhớ
Nhưng bỗng một hôm trên đường ra phố thị, tôi gặp người yêu ngày nào.
Đôi mắt ưu tư, thật buồn nàng nhìn tôi,
Rồi quay mặt bước đi, như không hề quen biết.
Cũng đôi mắt này, năm xưa lạc vào hồn tôi,
Trong những đêm không ngủ, chong đèn nhìn khói thuốc bay
Em ơi! dĩ vãng đôi mình được dệt thành bao kỷ niệm, từ khi mới quen nhau
Ôi, đôi mắt người xưa, bao lần khóc ướt vai tôi,
Trong những đêm nghẹn ngào.
Rồi ngày tháng êm trôi, cuộc đời chia hai lối,
Bỗng một hôm có thiệp hồng báo tin vui, tin em lấy chồng,
Khi về bên ấy, em có nhớ người xưa không?
Người tình của tôi, xa cách từ bao ngày,
Tưởng không bao giờ gặp nữa.
Cơn gió chiều nay, vô tình mang nỗi buồn,
Cho kỷ niệm thêm nghẹn ngào.
Thôi trách nhau chi, chuyện tình dù dở dang,
Đã tan thành khói sương, như quên vào dĩ vãng.
Đôi mắt người xưa, xin đừng buồn vì tôi,
Cho trái tim tôi ngủ quên chuyện tình xưa lỡ làng

Đô Rê Mon Chế

From Doremon Chế


From Doremon Chế

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Chiếc lá cuối cùng



Tác giả: Tuấn Khanh
Ca sĩ: Tuấn Ngọc

Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng
Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang
Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá
Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa

Đêm chia ly buồn gì sao chẳng nói
Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi
Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối
Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi

Mộng về một đêm xuân sang
Em thì thầm ngày đó thương anh
Thuyền về một đêm trăng thanh
Xây mộng vàng đậu bến sông xanh

Mộng tràn ngập đêm trăng sao
Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh
Rồi một chiều xuân thơ trinh
Cho lòng mình về với dĩ vãng

Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Để tránh… “vương tơ lòng”

- Trong những khảo sát gần đây, các nhà nghiên cứu xã hội nhận thấy rằng ngày càng có nhiều trường hợp các mái ấm gia đình bị đe dọa bởi… những người bạn!

Từng chút, từng chút một rất đúng lúc, rất “ý tứ” và rồi mối quan hệ bạn bè ấy chuyển thành những nhớ nhung ngoài luồng, thậm chí tìm cách hợp thức hóa thành “trong luồng” bằng đơn ly hôn, sự ghẻ lạnh… Nhưng nói thế không lẽ phải tuyệt giao với tất cả bạn bè khi đã lập gia đình?

Sự thật bạn vẫn nên tiếp tục mối quan hệ bạn bè ấy và chỉ cần lưu ý đến các quy tắc dưới đây để bảo vệ mái ấm của mình (vì biết rằng những quan tâm bên ngoài thường khiến dễ rung rinh hơn bên trong!).

• Ghi nhớ rằng công sở luôn tiềm tàng “những gợi ý sa ngã” nguy hiểm. Ngày gặp nhau ít ra cũng 8 tiếng, mà lại là 8 tiếng năng động nhất mới chết chứ (đâu như chiều tối về gặp người thương thì đã mệt đứ đừ rồi còn gì), công việc chung – hiểu ý nhau khiến dễ đồng cảm, rồi cả mặt kiến thức nữa - luôn có dịp để “trưng trổ” lấy oai… Do vậy, đừng luôn luôn dùng cơm trưa hay uống nước giải lao với chỉ một - đồng - nghiệp – thân nào đó. Các mối tình công sở ngoài luồng thường có cùng khởi đầu như vậy.

• Hạn chế các mối quan hệ thân mật trên mức cần thiết, nhất là suy nghĩ đóng vai người hùng hay bà tiên với một tâm hồn yếu đuối nào đó dẫu biết rằng tâm hồn yếu đuối, đáng thương ấy có cảm tình rất đặc biệt với mình. Xác suất để "tơ lòng thòng" từ hai phía quấn quyện lấy nhau chiếm hết 98%, 2% còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào “độ bén” của lương tâm mà thôi.

• Chỉ trao đổi các vấn đề liên quan đến hôn nhân – gia đình ở trong nhà. Nếu bạn buộc phải thổ lộ những chuyện trong nhà như vậy, hãy chắc chắn đó ít nhất là nhân viên tư vấn có trình độ chuyên môn, hoặc ba mẹ ruột. Trường hợp bạn bè có biết và “góp ý” thì bạn cần mạnh dạn đưa ra những mặt tích cực để chống đỡ. Đây không phải là che đậy song mọi người đều có chức năng riêng của mình, và bạn cần nhận ra đâu là nơi thật sự an toàn để gởi gắm tâm sự.

• Giữ cho những ngọn lửa lòng xưa cũ tắt hẳn. Nếu biết người cũ sẽ xuất hiện trong buổi họp lớp, hãy mời “người đương thời” đi cùng bạn. Nếu bạn thật sự muốn bảo vệ mái ấm của mình, hãy cân nhắc thật kỹ các lời mời riêng lẻ kiểu bạn bè lâu ngày gặp gỡ, hàn huyên đôi chút từ những hình bóng xưa. Ông bà chẳng sai khi bảo: “Tình cũ không rủ cũng tới”!

• Không trao đổi quá nhiều về đời sống hôn nhân của mình với bạn bè trên mạng. Thế giới mạng tự do nhưng cũng thật mông lung; bạn sẽ chẳng thể biết được khi nào thì những thổ lộ trong một phút buồn rầu hớ hênh nào đó được hê lên cho cả làng cùng biết. Chưa kể đến khi không giao tiếp mặt đối mặt, các cơ hàm, đầu ngón tay và đầu lưỡi thường hoạt động năng nổ và trơn tru nhất và thế là dễ ngã lòng nhất.

Nếu được, hãy đề cập đến người bạn đời của bạn và mời anh ta cùng tham gia các “phố rùm” này nọ trên mạng, như vậy các con sâu mạng sẽ phải từ bỏ những ý nghĩ không hay. Đặc biệt lưu tâm đến các gợi ý “trao đổi cởi mở” về tình dục trên mạng.

• Sau cùng cần đảm bảo xung quanh bạn cũng là những người bạn có đời sống gia đình hạnh phúc, lành mạnh hơn là những người theo đuổi “lối sống mới”. Những rỉ tai về một thế giới khác, hấp dẫn hơn thoạt đầu bạn sẽ không lưu tâm nhưng dần dần bạn sẽ bị hút vô lúc nào không hay. “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” chẳng hề thừa trong hoàn cảnh hay trường hợp nào.

BÙI NGUYỄN QUÝ ANH (tổng hợp từ Internet)

Hạnh phúc ở dưới chân

Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…

Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…

Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.

“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.

“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…

Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…

Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.

Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.

Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…

“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.

“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.

“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.

Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.

Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…

Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.

Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.

Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.

Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Tớ xin lỗi - Sign language



Hey, bạn có thấy nắng đang cười vui
Nhẹ nhàng xoay quanh ông mặt trời tròn xoe đứng nghiêng ngả
Làm rơi nhưng tia nắng mai đầu tiên
Mây làm vơi nắng giữa đệm trời xanh
Khẽ thì thầm nhỏ to một điều rằng bạn có đang buồn
Bạn có đang giận hờn một ai
Gió khẽ nói rằng là kẻ đáng ghét
Cứ mãi luôn thích khóc nhè thôi
Muốn gửi đến bạn một khúc ca này
Điều mình rất muốn nói ra

Rằng mình muốn nói cho mình xin lỗi nhé
Vì đã trót đánh rơi nụ cười của bạn giữa muộn phiền
Này bạn giấc mơ hiền
Hãy cười lên nhé trái tim buồn ơi
Cho mình xin lỗi
Mình thật là ngốc nghếch
Dành tặng bạn đó nắng mai sẽ luôn chói chang trên môi cười
Và mình đã ước nguyện rằng bạn mãi mãi của riêng mình thôi

Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

Vật quí

Có một người đàn bà đi máy bay. Nhưng có một viên kim cương nên không biết làm cách nào qua hải quan được. Chợt bà thấy một cha cố đang đi ngang qua bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm. Ðến chỗ khai báo nhân viên hải quan hỏi cha: Cha có gì khai báo không?

Cha cố tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói:Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích.

Nhân viên hải quan cười nói:Cha vui tính quá! Mời cha qua.

@@@

  • Không biết võ công + té núi + học võ công + trả thù = phim kiếm hiệp Hồng Kông
  • Tình cờ gặp mặt + yêu nhau + chàng hoặc nàng chết = phim hàn quốc.
  • Nhiều cảnh đánh nhau + nhiều cảnh hôn nhau + trả thù = phim hành độngMỹ.
  • Tình tiết chậm chạp + hút thuốc + hôn nhau + tắt đèn + hông biết =phim Việt Nam .
  • Oan gia + cãi nhau + khóc sướt mướt + thành đôi = phim tình cảm Đài Loan.
  • Cảnh phim hoành tráng + diễn viên đẹp + hông hiểu gì hết = phim đạt giải oscar

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

Ronaldinho Goal Top 10

Cao bồi khỉ

ĐôRêMon Chế



Bạn tốt, bạn xấu

Bạn còn nhớ Bob Hayes, từng được mệnh danh là “Người nhanh nhất thế giới” không? Anh đã từng được xem là một anh hùng tại Thế vận hội Tokyo năm 1964, khi đoạt huy chương vàng điền kinh cự ly 100m và đạt một kỷ lục đáng kinh ngạc khi trong 100m cuối cùng của cự ly 400m tiếp sức, anh đã chạy trong vòng 8,5 giây!
Sau đó, anh được nhận vào làm một chức vụ khá cao tại Dallas Cowboys. Huấn luyện viên điền kinh của anh nói, nếu ông được phép ước có một đứa con thì đó chính là Bob Hayes.
Thế nhưng, vào tháng 4 năm 1979, Bob đã bị bắt khi đang bán lén ma túy và các chất gây nghiện khác. Anh phải nhận hai bản án tù 5 năm. Từ trên đỉnh cao danh vọng, Bob đã trở thành một tên tội phạm.
Theo Bob Hayes, sở dĩ anh như thế chính là vì không có khả năng nhận ra ai là bạn tốt và ai là bạn xấu. Anh đã giao du với những người bạn không ra gì và phải gánh lấy rắc rối.
Như một quy luật, mỗi người trong chúng ta là một tấm gương phản ánh những suy nghĩ lối sống của những người mà ta kết giao. Bạn đang quen biết với những người như thế nào?
ST

Hãy làm điều mà bạn muốn

Để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về một cô bé sinh ra trong một gia đình rất nghèo ở Backwoods, bang Tennessee. Cô là đứa con thứ 20 trong số 22 đứa, sinh thiếu tháng và rất yếu ớt đến nỗi người ta còn không chắc là cháu bé có sống sót nổi không.Năm lên bốn, cô bé bị mắc cùng lúc hai chứng bệnh viêm phổi và ban đỏ. Sự kết hợp chết người này đã để lại cho cô gái nhỏ một chân trái tê bại và vô dụng. Cô bé phải mang một cái nẹp bằng sắt ở chân. Nhưng cũng may là cô bé có một người mẹ luôn động viên cô.[/i]
Người mẹ này luôn khuyến khích cô con gái nhỏ của mình, một cô bé thông minh và luôn oán hận cái chân cùng với chiếc nẹp, rằng cô có thể làm bất cứ thứ gì mà cô muốn và tất cả những gì cô bé cần là niềm tin, sự bền bỉ, dũng khí và một ý chí không thể khuất phục.
Năm lên chín, cô gái nhỏ được phép bỏ chiếc nẹp đi, và chập chững tập những bước đi đầu tiên. Bác sĩ bảo rằng cô bé sẽ không bao giờ còn đi lại như bình thường được. Trong bốn năm, cô đã luyện được những bước dài và nhịp nhàng, thật là một điều diệu kì trong y học. Sau đó cô bé đã nảy ra một ý định, một ý định lạ thường, rằng cô sẽ trở thành nữ vận động viên điền kinh giỏi nhất thế giới. Chính xác là cô bé muốn gì – Một vận động viên với cái chân như thế ư?
Ở tuổi mười ba, cô bắt đầu tham gia vào các cuộc đua. Cô luôn về chót. Cô gái nhỏ tham gia vào bất kì cuộc đua nào ở trường trung học, và trong tầt cả các cuộc đua ấy cô luôn về chót. Tất cả mọi người khuyên cô nên bỏ cuộc. Tuy nhiên, vào một ngày đẹp trời nọ, cô bé về áp chót. Thế là đã đến những ngày cô bé có thể trở thành nguời thắng cuộc. Kể từ đó trở về sau, Wilma Rudolph luôn về nhất trong tất cả các cuộc đua mà cô tham gia.
Sau đó, Wilma đến đại học bang Tennessee để gặp một huấn luyện viên tên là Ed Temple. Ông huấn luyện viên đã nhìn thấy được ý chí không gì khuất phục được, một niềm tin vững mạnh và tài năng thiên bẩm của cô. Ông đã huấn luyện Welma hết mình để cô có thể thực hiện ước mơ của mình là tham gia vào đại hội Olympic.
Cuối cùng, Welma cũng được tham gia vào đại hôi Olympic, lọt vào vòng chung kết và thi đấu với nhà đương kim vô địch người Đức là Jutta Heine. Chưa ai từng đánh bại Jutta. Nhưng trong cuộc đua cự ly ngắn 100m, Wilma Rudolph đã về nhất. Cô tiếp tục đánh bại Jutta trong nội dung 200m. Giờ đây cô đã đạt được hai huy chương vàng Olympic.
Bước sang chặng đua tiếp sức 400m. Wilma lại đối đầu với Jutta một lần nữa. Hai vận động viên đầu tiên trong đội của Wilma đã thi đấu rất tuyệt vời. Nhưng khi người thứ ba chuyển thanh gỗ cho Wilma, cô đã quá phấn khích đến nỗi đánh rơi nó, và Wilma nhìn thấy Jutta phóng đi trên đường đua. Không ai có thể đuổi kịp tốc độ chóng mặt của cô gái nhanh như chớp đó. Nhưng Wilma đã làm nên điều kì diệu! Wilma Rudolph đã giành được huy chương vàng Olympic thứ ba.
CaptainSinbad