Trình bày: Quốc Đại
Tiếng khóc không vơi được nỗi sầu đâu em.
Nước mắt không đem lại chuỗi ngày ấm êm
Đừng buồn nghe em, đừng sầu nghe em,
Tình yêu đẹp nhất khi xa nhau còn thương nhau
Hãy biết hôm nay mình vẫn còn nhau đây
Nếu lỡ mai sau tình trôi vào đắng cay
Tiếc nuối thêm chi, hãy cố quên đi
Hãy cố quên đi bao nhiêu chuyện tình đam mê
Ôi! Đời là đại dương đại dương mông mênh
Tình là sợi tơ sợi tơ mong manh
Và ta là chiếc thuyền con bồng bềnh
trên sóng lênh đênh
Nếu lỡ mai sau mình không còn bên nhau
Nếu lỡ mai sau tình trôi vào đớn đau
Đừng buồn nghe em, đừng sầu nghe em
Tình yêu là những ngôi sao bay vèo trong đêm
Ngồi tán dóc với mấy ông bạn, nghe các ông than thở về tình hình Việt Nam, nào là lạm phát, nào là cướp bóc. Mà nghĩ cũng ngộ, nghèo không có tiền thì sợ gì cướp nhỉ. Hay là sợ cái kiểu có tiền cướp tiền có sắc cướp sắc. Các ông thì xấu như ma thì có ai dám cướp, lắm lúc cho không mà k biết cướp có dám dũng cảm lao vào cướp không. Khề khà một hồi, các ông bộc bạch, em út lúc này nó xa lánh quá, do nghèo không có tiền nên em út không thân thiết như xưa. Hehe, thế thì đúng, chứ nói vòng nói vo chi mệt. Thôi thì tào lao chút, gọi là bị lậm vè quẹt:
Còn tiền em mới ra vè
Ai kia lấp ló đầu hè
Tưởng đâu dzịch dzật ai dè là anh
Hết tiền em mới có vè
Ai kia lấp ló bên hè
Tưởng đâu có bạn ai dè kẻ gian
Chuyện tình của tôi, tan vỡ từ lâu rồi tưởng không bao giờ còn nhớ
Nhưng bỗng một hôm trên đường ra phố thị, tôi gặp người yêu ngày nào.
Đôi mắt ưu tư, thật buồn nàng nhìn tôi,
Rồi quay mặt bước đi, như không hề quen biết.
Cũng đôi mắt này, năm xưa lạc vào hồn tôi,
Trong những đêm không ngủ, chong đèn nhìn khói thuốc bay
Em ơi! dĩ vãng đôi mình được dệt thành bao kỷ niệm, từ khi mới quen nhau
Ôi, đôi mắt người xưa, bao lần khóc ướt vai tôi,
Trong những đêm nghẹn ngào.
Rồi ngày tháng êm trôi, cuộc đời chia hai lối,
Bỗng một hôm có thiệp hồng báo tin vui, tin em lấy chồng,
Khi về bên ấy, em có nhớ người xưa không?
Người tình của tôi, xa cách từ bao ngày,
Tưởng không bao giờ gặp nữa.
Cơn gió chiều nay, vô tình mang nỗi buồn,
Cho kỷ niệm thêm nghẹn ngào.
Thôi trách nhau chi, chuyện tình dù dở dang,
Đã tan thành khói sương, như quên vào dĩ vãng.
Đôi mắt người xưa, xin đừng buồn vì tôi,
Cho trái tim tôi ngủ quên chuyện tình xưa lỡ làng