Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

Những điều học được từ cuộc sống

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....

Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chính bản thân mình ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...

Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời ....



Nguồn: Sưu tầm.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Biển cạn



Sáng tác: Nguyễn Kim Tuấn
Trình bày: Quang Dũng

Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh, không như bây giờ, biển là hoang vắng
Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét gào biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan, đời tôi đánh mất
Giấc mơ không còn, biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau, hóa kiếp mây ngàn, cô đơn biển cạn

Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe, trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng
Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái
Sóng reo não nề, hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lời với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Điều Phụ nữ mong muốn nhất....

(Dân trí) - Ngày xưa, trong một trận đánh với nước láng giềng vua Arthur trẻ tuổi đã bị phục kích và giam cầm bởi nhà vua nước bạn. Vốn dĩ định xử tử Arthur nhưng nhà vua lại nể phục sức trẻ và tài trí thông minh của chàng.




Do đó, vua đặt ra cho Arthur một câu hỏi hóc búa để đổi lấy mạng sống của mình. Arthur có 1 năm để suy nghĩ và sau một năm nếu không tìm ra đáp án chàng sẽ bị kết tội chết.
Câu hỏi được nhà vua đặt ra là “Phụ nữ mong muốn điều gì nhất?”
Câu hỏi này đã gây khó khăn cho cả những người đàn ông thông thái nhất và đối với Arthur, đó dường như là câu hỏi không thể trả lời. Khi tính mạng của mình đang nằm trong tay kẻ khác, Arthur đã chấp nhận lời thách đố của nhà vua và hẹn đưa ra đáp án vào cuối năm sau.
Khi trở về vương quốc, Arthur lập tức hỏi ý kiến của mọi người từ các công chúa, mục sư, những người đàn ông thông thái và thậm chí cả anh hề trong cung điện. Nhà vua triệu tập các thần dân để hỏi nhưng không ai có thể đưa ra đáp án thuyết phục.
Họ gợi ý Arthur nên tìm gặp mụ phù thủy già nổi tiếng khắp vương quốc bởi chỉ có mụ mới có thể trả lời, nhưng để đổi lấy đáp án cái giá của mụ cũng rất cao.
Ngày cuối cùng của năm đã đến và Arthur không còn lựa chọn nào khác. Chàng tìm gặp mụ phù thủy và thuật lại câu hỏi của nhà vua.
Nghe xong câu hỏi, mụ đồng ý trả lời nhưng đổi lại, Arthur phải đồng ý để mụ kết hôn với Lancelot, hiệp sĩ thông thái nhất trong số các Hiệp sỹ Hội Bàn tròn và cũng là bạn thân nhất của Arthur.
Vua Arthur hết sức bất ngờ và sợ hãi. Làm sao Lancelot có thể lấy một mụ phù thủy gù gớm guốc chỉ có 1 răng và luôn hôi rình như nước cống. Cả cuộc đời Arthur chưa bao giờ gặp phải người nào xấu xí như mụ.
Arthur quyết định từ chối cái giá mụ đưa ra. Khi Lancelot biết được điều này, chàng liền đến gặp Arthur. Chàng cho rằng không gì có thể so sánh được với mạng sống của Arthur và Hội Bàn tròn nên sẽ chấp nhận yêu cầu cầu của mụ
Không còn cách nào khác Arthur đành gật đầu đồng ý.
Mụ phù thủy đã trả lời nhà vua như sau: “Điều phụ nữ thực sự mong muốn…là được tự quyết định cuộc đời của mình”. Ngay lập tức, mọi người trong vương quốc đều cho rằng câu trả lời hoàn toàn đúng.
Với đáp án thông minh này, Arthur đã được vua nước bạn trả tự do. Đám cưới giữa Lancelot và mụ phù thủy đã được tổ chức linh đình khắp vương quốc.
Khi đám cưới kết thúc, Lancelot lấy hết cam đảm bước vào phòng tân hôn. Hình ảnh mụ phù thủy già xấu xí khiến trái tim chàng nặng trĩu. Nhưng khi vừa mở cánh của, Lancelot rất đỗi ngạc nhiên khi thấy một phụ nữ xinh đẹp mà chàng chưa từng gặp mặt đang ngồi đó.
Lancelot hỏi người phụ nữ chuyện gì đã xảy ra.
Người đẹp trả lời cô rất cảm kích tấm lòng và thái độ tử tế của chàng ngay cả khi cô trong hình dáng xấu xí nhất. Cô đưa ra câu hỏi rằng Lancelot muốn vợ sẽ xinh đẹp như thế này vào ban ngày hay vào buổi tối?
Lancelot phân vân suy nghĩ. Vào ban ngày, chàng sẽ có một người vợ xinh đẹp để hãnh diễn với bạn bè, nhưng khi đêm đến tại lâu đài, sẽ chỉ có mụ phù thủy già xấu xí ngồi đó chờ chàng?.
Hay chàng muốn một phù thủy gớm guốc ở bên chàng vào buổi sáng nhưng một phụ nữ xinh đẹp sẽ ở đó chia sẻ cùng chàng những phút giây gắn bó?
Lancelot thông thái nói, anh sẽ để cho vợ tự quyết định. Khi nghe những lời nói đó, cô gái tuyên bố sẽ luôn trong hình dáng xinh đẹp này, bởi Lancelot đã để cô tự quyết định cuộc đời của mình.
Thảo PT3
TheoRoger

Sợi dây giữ voi


Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy lũ vật to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.


Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?
Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống.
Đỗ Dương
Theo Inspirationalstories

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Phép lạ từ thang máy

Có hai bố con nhà này từ quê ra thăm một khu phố buôn bán.
Dường như tất cả những gì họ trông thấy đều khiến họ thích thú và ngạc nhiên, đặc biệt là thang máy với hai tấm vách bằng sắt sáng lóa có thể tách rời nhau rồi lại khép khít như cũ. Cậu con trai nhìn thấy thế và hỏi:
- Đó là cái gì đấy hả bố?
Người bố vì chưa từng nhìn thấy thang máy bao giờ trả lời:
- Con trai, bố chưa từng nhìn thấy cái gì như vậy trong đời. Bố không biết nó là cái gì?
Trong khi cả hai đều đang trợn mắt nhìn, một bà lão run rẩy chống gậy, bước chầm chậm tới chỗ thang máy và ấn nút, hai tấm vách mở ra, bà lão đi qua cánh cửa, bước vào một căn phòng nhỏ, hai tấm vách khép lại. Một lúc sau họ thấy hai tấm vách mở ra và một cô gái tóc vàng xinh đẹp bước ra…
Ông bố vội nói với cậu con trai:
- Mau về nhà mang mẹ mày tới đây, nhanh lên!
- ????
Nguồn: internet

Nữa Hồn Thương Đau (Phạm Đình Chương)



Ca sĩ: Quang Dũng

Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ
Cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi
Nghe tình đang chết trong tôi
Cho lòng tiếc nuối xót thương suốt đời

Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
Em ở đâu? Anh ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu

Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất
Và tiếng hát và nước mắt

Đôi khi anh muốn tin
Đôi khi anh muốn tin
Ôi những người ôi những người
Khóc lẻ loi một mình

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

Liều thuốc độc

Li-li kết hôn và sống với gia đình chồng. Trong thời gian ngắn, cô cảm thấy mình không thể hòa hợp được. Cá tính của Li-li và mẹ chồng rất khác nhau. Thêm nữa, bà luôn chỉ trích cô không ngớt.
Ngày tháng trôi qua, Li-li và mẹ chồng thường xuyên cãi vã rất gay gắt. Tệ một nỗi, cuối cùng Li-li luôn phải tuân theo mọi ý muốn của mẹ chồng. Không khí gia đình rất căng thẳng, mệt mỏi.
Li-li không thể chịu đựng được cách đối xử tàn tệ và độc đoán của mẹ chồng nữa, cô quyết định đến gặp một người bạn tốt của cha mình là ông Huang. Ông Huang chuyên bán thảo dược. Cô kể cho ông nghe mọi chuyện và hỏi ông có thể cho cô một vị thuốc độc để giải quyết nhanh chóng chuyện này.
Ông Huang suy nghĩ một lúc rồi nói: “Li-li, bác sẽ giúp cháu. Nhưng cháu phải nghe và làm theo những gì bác dặn”.
Li-li đáp: “Vâng, thưa bác, cháu sẽ làm theo tất cả những gì bác dặn”.
Ông Huang đi vào phòng trong, lát sau mang ra một gói dược thảo. Ông nói: “Cháu không thể dùng chất độc tác dụng nhanh để đầu độc mẹ chồng vì mọi người sẽ nghi ngờ. Do vậy, bác đưa cho cháu một số vị thuốc sẽ từ từ tạo thành chất độc trong cơ thể bà ấy. Hàng ngày, cháu hãy chuẩn bị một ít thịt lợn hoặc thịt gà và cho một chút những vị thuốc này vào suất ăn của mẹ chồng cháu. Để mọi người không nghi ngờ cháu khi bà qua đời, cháu phải rất cẩn thận, gần gũi và thân thiện với bà ấy, không được cãi lại bà, tuân theo những gì bà ấy muốn và đối xử với bà ấy như một nữ hoàng”.
Li-li phấn khởi vô cùng. Cô cảm ơn ông Huang, khẩn trương về nhà bắt đầu kế hoạch.
Ngày tháng trôi qua, Li-li phục vụ mẹ chồng những món đồ ăn tuyệt ngon. Cô luôn ghi nhớ những gì ông Huang nói để tránh không bị nghi ngờ. Cô đã biết nhịn, làm theo những gì mẹ chồng mong muốn và đối xử với bà như chính mẹ đẻ của mình.
Sáu tháng trôi qua, không khí cả gia đình thay đổi. Li-li đã quen kiểm soát cá tính của mình đến mức cô cảm thấy hầu như không còn buồn bực một chút nào. Cô không còn cãi vã với mẹ chồng và bà dường như cũng nhân hậu, dễ tính hơn.
Thái độ của mẹ chồng với Li-li thay đổi. Bà bắt đầu yêu quý Li-li như con đẻ. Bà luôn miệng ca ngợi với bạn bè và họ hàng rằng Li-li là cô con dâu tốt nhất bà tìm được. Chứng kiến những gì đang diễn ra, chồng của Li-li thấy hạnh phúc vô cùng.
Một hôm, Li-li đến gặp ông Huang và yêu cầu ông giúp đỡ một lần nữa. Cô nói: “Thưa bác Huang, bác có thể giúp cháu ngăn chặn chất độc kia không làm hại mẹ chồng cháu được không? Bà đã thay đổi, rất tốt và yêu thương cháu, cháu cũng yêu quý bà. Cháu không muốn bà chết vì thuốc độc mà cháu đã cho bà ăn”.
Ông Huang mỉm cười lắc đầu: “Li-li, bác chưa bao giờ đưa cháu thuốc độc. Những vị thuốc bác cho cháu đều là vitamin tăng cường sức khỏe. Chất độc duy nhất nằm ở trong đầu cháu và thái độ của cháu với mẹ chồng. Tuy nhiên, nó đã bị tiêu diệt bởi tình cảm và sự yêu quý cháu dành cho bà ấy rồi”.
Thanh Thảo
Theo ALL

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Không có việc gì khó,
Chỉ sợ tiền không nhiều,
Đào núi và lấp biển,
Không làm được thì thuê. :cuoibebung:

Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

'Ca dao, tục ngữ' thời hiện đại

Một tay làm chẳng nên non.
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên.

Tìm em như thể tìm chim.
Chim bay biển Bắc, anh tìm biển Đông.
Tìm chi cho phải mất công.
Đài Loan, Hàn Quốc em dông mất rồi.

Không giàu thì phải đẹp trai.
Không thông kinh sử phải dài một gang.

Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

'Ca dao, tục ngữ' thời hiện đại

Cái giường mà biết nói năng.
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn.

Qua cầu ngả nón trông cầu.
Cầu bao nhiêu nhịp tốn xăng dầu bấy nhiêu.

Hãy cứ chơi cho hết đời trai trẻ.
Để về già lặng lẽ đạp xích lô.

Cô kia má đỏ hồng hồng.
Dừng chân anh hỏi có chồng hay chưa.
Có chồng năm ngoái năm xưa.
Chẳng may chồng bỏ nên chưa có chồng.

Bây giờ mận lại hỏi đào.
Vường hồng còn có ai vào nữa không?
Mận hỏi đào xin tỏ lòng.
Vườn hồng vắng chủ khách vòng cổng sau.
Má ơi cứ gả con xa. Để con còn có đô la gửi về.
Một tay làm chẳng nên non.
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên.
Cá không ăn muối cá ươn.
Con không ăn muối con thiếu iốt rồi con ơi.

New Entry

Một nụ cười đem đến cả mùa xuân. Một giọt lệ làm đen tối đất trời.

Con đã 'cải tà quy chánh' rồi ba ơi

Hôm nay lỡ uống tí rượu, mờ mắt không học được, thôi kiếm gì đó xả hơi cho tỉnh rồi học tiếp... Lang thang internet, coi hài, đọc truyện, tự sướng vài tấm hình up facebook. Hồi cũng chán, định lục lọi trong cái lap tìm những gì dư thừa bỏ bớt cho trống trải, vô tình tôi click vào một thư mục mà cách đây vài năm nó từng đi vào quên lãng "Familly"- nơi mà tôi chứa tất cả những gì liên quan đến gia đình: hình ảnh, video, hay những entry mà mỗi khi buồn hay tức giận chuyện nhà tôi đều quẳng vào đấy.

Say sưa ngồi ngắm lại những kỷ niệm, có hơn 1.000 file với đủ thứ hình ảnh video... Đang nhoẻn miêng cười với quá khứ tươi đẹp ấy, thì bất chợt tôi lặng người đi khi nhìn lại tấm hình mà ba mẹ ẵm ba chị em lúc tôi mới 2-3 tuổi, lúc này ba mẹ gần 40 rồi nhưng nhìn còn trẻ lắm lại ốm nữa, khó khăn quá mà, đã nghèo mà còn phải nuôi tới ba đứa con ăn học... Đến đây tôi ngó qua ngoảnh lại, soi mình vào gương. Đã 20 năm rồi, nhanh thật, mới ngày nào mình còn được ẵm trên tay mà giờ đã "tồng ngồng" thế này. Phút chốc, tôi liên tưởng tới những nếp nhăn xuất hiện ngày càng nhiều trên khuôn mặt ba mẹ, 60 - cái tuổi đáng lý ra đã ngồi chễm chệ trên ghế coi phim ẵm cháu rồi, nhưng sao vẫn còn còng lưng làm việc? Để làm gì nhỉ? Uhm để nuôi cho thằng "tồng ngồng" như tôi ăn học tiếp ở cái tuổi 24...

Giờ nghĩ lại mới trách bản thân, nếu ngày xưa không cãi lời ba, không lêu lổng ăn chơi, tập trung học hành, thì bây giờ đã nên thân nên người, đã có thể kiếm tiền để nuôi ba mẹ, không để ba mẹ cực nhọc nữa. Nhưng nếu biết trước chữ “nếu” “thì” đã không như bây giờ, ngồi học thi lại đại học, nhồi nhét kiến thức quá độ bệnh lên bệnh xuống... Đấy, con cãi cha mẹ là thế đấy:

Thời tiểu học: “Ráng học sau này thành người nghe con” – “dạ!” nghe lời, học giỏi.

Thời trung học cơ sở: “Ráng học nghe con, sau này đỡ khổ như ba mẹ” - “dạ!” nghe lời vẫn học giỏi nhưng bắt đầu biết tự phụ.

Thời trung học phổ thông: “Ráng học nghe con, ba mẹ đặt hết niềm tin vào con” - “dạ!”. Lớp 10, 11 vẫn giỏi, lớp 12 cũng “dạ!” nhưng tự phụ vì ta đây thông minh học giỏi, bắt đầu biết đi chơi rồi bị níu kéo, kết quả bị khống chế vài môn xuống đến trung bình. Thời gian đó, đã một lần tôi thấy ba quay đi rươm rướm nước mắt…

Thi đại học: “Ráng vào đại học nghe con” – “Đại học chả có gì phải vào, con muốn học Aptech, con khoái vi tính, học trong này mai mốt ra làm nhiều tiền hơn”. Đấy lần đầu tiên tôi cãi với ba, và đương nhiên quý tử thì muốn gì được nấy...

Hai năm đầu xa mẹ xa cha ở cái xứ lạ quê người, ăn chơi sa đọa, học hành thì cứ nghỉ, mười năm gắn liền với cái máy tính thì lâu lâu đi học một buổi là đủ đậu, chính vì những ảo tưởng như vậy mà khiến ba phải nhiều phen dở khóc dở cười vì thằng con trai cưng…

Từ hai bàn tay trắng gầy dựng nên sự nghiệp, làm ngày làm đêm không dám ăn không dám mặc, chắt chiu dành dụm để trở thành một hộ khá giàu trong xã, nuôi con ăn học nên người, điều đó khiến ba tự hào, nhưng… Tự hào bao nhiêu đặt niềm tin bao nhiêu, đều bị thằng con cưng đạp đổ, ai mà không xót. Cũng thời gian ấy, đã một lần ba không kiềm được nước mắt ngay trước mặt tôi, khi tôi phạm sai lầm nghiêm trọng, lúc đó thấy ba khóc, tôi chả có cảm giác gì, chỉ biết cầm tiền rồi đem đi… Lúc ấy tôi nghĩ gì nhỉ? Ba mẹ làm ra được nhiều tiền thì mình xài, sau này cho dù học hành chẳng ra gì cũng có ba mẹ đỡ đầu, lo lắng gì cho thêm mệt thôi cứ ăn chơi cho đã, sau này học cho đỡ phí tuổi trẻ.

Tôi ôm trong lòng những suy nghĩ sai lầm ấy để mặc thời gian trôi đi, ba mẹ vẫn cứ cặm cụi làm, vẫn nói những điều hay lẽ phải, tôi thì vẫn cứ chơi, học thì vẫn học, bằng thì vẫn có bằng, nhưng hình như chất lượng thì chả vào đâu. Bốn năm, nào Aptech, nào NIIT, cả Ispace, tốn biết bao nhiều tiền của vẫn chả thấy đầu ra, ba mẹ hỏi tôi cứ gãi đầu “con muốn học tiếp” mà chả biết học cái gì, chỉ nghĩ là muốn ở lại để ăn chơi thế thôi.

Thời gian ở đây, tôi quen nhiều bạn lắm. Có một đứa giống tôi, cũng quý tử con nhà giàu, cũng học hành bê bết chỉ lo ăn chơi, hình như do cùng quan điểm nên thân thiết lắm. Một ngày kia, đang café như thường lệ với nó, vừa nhấp ngụm nước thì tiếng phone vang lên, mẹ nó gọi “Gọi con có gì không? Đang đi chơi” - lần nào cũng thế, nó bắt máy và nói lớn vào cái điện thoại mắc tiền, nhưng sau đó mặt nó chợt tái lại rồi quát lớn “Đang ở đâu?” rồi vội cúp máy, cuống cuồng tìm chìa khóa phóng ra khỏi quán, tôi chạy theo kéo nó lại “mày làm gì vậy?”, “cha tao mất rồi”, nó vừa nói vừa thở hổn hển.

Hai thằng phi xe như bay về nhà, vừa bước xuống xe nó đã lao vào trong chỗ người cha nằm, quỳ mọp xuống và bắt đầu gào thét. Theo như nó kể thì chưa bao giờ nó lo lắng hay khóc cho cái gia đình này, thế nhưng đấy là lần đầu tiên từ khi quen nó, tôi thấy nó khóc, nhiều, nhiều lắm… Nhìn cảnh đấy, tôi chợt nhận ra rằng, chẳng có cha mẹ nào sống mãi để nuôi đứa con mình đến già, biết bao ký ức ùa về, tôi bắt đầu lo sợ, bắt đầu nghĩ đến tương lai…

Ngày hôm sau như thường lệ, tôi về quê, nhưng lần này có tâm trạng gì đó kì lạ lắm, vừa bước vào nhà, nhìn ngang nhìn dọc, rồi kêu lớn “ba ơi con về rồi”, ba mẹ bước ra, vẫn nụ cười ấy, vẫn cái ôm ấy, cũng như bao lần tôi về, nhưng sao hôm này tôi cảm thấy đầy tình thương, ấm áp lắm.

Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên sau chục năm trời tôi chủ động ngồi xuống nói chuyện với ba, trước đây toàn ba gọi tôi ngồi xuống chửi mắng hoặc “giảng đạo”, và thường thì không bao giờ cha con nói chuyện quá mười phút. Ba cũng thấy ngạc nhiên hỏi “Xin tiền nữa hay gì?”, “Dạ hông, ba ăn cơm chưa? Mệt hông?”. Ba tròn mắt nhìn, chắc do ngạc nhiên, đó giờ tôi có hỏi mấy câu đó đâu, ừ mà chính tôi cũng không biết sao lại hỏi vậy… Rồi hai cha con vui vẻ nói về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, quên cả thời gian. Cũng hôm ấy, cũng lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, tôi thấy ba cười tươi đến thế, thấy rõ từng giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, rồi bỗng nhiên tôi rơi nước mắt, những giọt nước mắt của tiếc nuối và hối hận.

Hơn lúc nào hết, tôi cảm thấy tuổi già hằn sâu trên khuôn mặt ba mẹ, nó làm tôi ngộ ra nhiều điều, mới biết mình đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian vô ích, mới biết mình sai, sai từ những lần đầu tiên nghe la mắng mà nổi giận, sai từ những lần cãi chày cãi cối về đường đi nước bước cho tương lai, nào đâu biết đó là những điều hay lẽ phải mà ba mẹ muốn dành cho tôi…

Đã muộn rồi, nhưng tôi vẫn đang cố tìm lại những gì đã đánh mất, được bao nhiêu thì được, có còn hơn không. Ba mẹ 60 tuổi, lo cho tôi học xong đại học cũng đã 64-65, tôi còn trả hiếu được bao lâu nữa? Cũng không biết, chỉ biết cầu mong lâu chừng nào tốt chừng đó...

Ba ơi giờ con nhận ra tất cả rồi, con thường hay nói những gì ba dạy cho người thân thiết bên cạnh nghe, hy vọng họ sẽ không sai lầm như con, nếu họ không nghe thì xem như con tự dạy con lại những lời của ba vậy! Ước gì thời gian quay lại để gia đình mình được như hồi xưa, con được ba mẹ ẵm lên như tấm hình này.

Tuổi trẻ bồng bột của tôi là thế đấy, rồi hối hận muộn màng đấy. Đã một năm qua sau cái ngày "cải tà quy chánh, bỏ mặc sự đời". Nhìn ngang ngó dọc, tôi thấy những người như tôi ở cái xã hội này ngày càng nhiều, chẳng biết có quơ đũa cả nắm không nhưng thấy sao nói vậy. Thôi bỏ hết đi! nhìn vào cái gương này mà ngẫm nghĩ cái câu “cuộc đời có bao lâu mà hờ hững…”
(WIND)
(Vnexpress.net)