Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Cách nghĩ


  • Thành công đích thực là kết quả của phán đoán tốt. Phán đoán tốt là kết quả của kinh nghiệm, và kinh nghiệm thường là kết quả của phán đoán dở.
  • Để thành công phải có mục tiêu dài hạn
  • Cái quyết định số phận của bạn không phải là hoàn cảnh mà là những quyết định của bạn.

Anthony Robbins

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Dụng bộ não để kinh doanh

Với thương nhân, trí óc dĩ nhiên là vô cùng quan trọng. Một thương nhân có trí tuệ, rác cũng có thể biến thành vàng, bất lợi trở thành có lợi. Thương nhân trí tuệ trung bình, lời ít lỗ nhiều, rơi vào vòng luẩn quẩn của nợ nần. Người Do Thái được công nhận là những người có đầu óc kinh doanh nhất thế giới, ta hãy xem lý do vì sao?

Một đại gia Do Thái bị cướp, mặt ông ta không hệ biến sắc, ông nói với bọn cướp : "Các anh có thể cướp đi hết mọi thứ, để lại cho tôi cái đầu là được rồi. Chẳng lâu sau, các anh sẽ lại nghè, còn tôi thì có thể có hơn những gì các anh đã cướp được."

Đối với người Do Thái, trí tuệ là tài sản vô giá, nó sẽ dẫn con người đến thành công và mãi không bị nghèo túng.

Nếu so sánh sức khỏe một người, người chạy nhanh nhất tối đa có thể chạy nhanh gấp đôi người chạy ở tốc độ trung bình. Đối với trí tuệ, người thông minh nhất với người bình thường, trí tuệ họ có thể chênh lệch nhau đến 10 lần, thậm chí vài chục lần.

Trong một trại tập trung người Do Thái vào thế chiến thứ II, một người cha nói với con mình: "Con biết không, điều đáng quý nhất mà ta có là trí tuệ, khi người ta nói 1 + 1 bằng 2, con hãy tự đưa ra một kết quả lớn hơn", sau đó hàng trăm người bị độc chết ở trại tập trung, hai bố con vẫn may mắn sống sót, họ di cư sang mỹ kinh doanh đồ đồng. Một ngày nọ người cha lại hỏi: "1kg đồng trị giá bao nhiêu?" người con trả lời "35 xu.", người cha lại nói: "Tất cả mọi người trong bang Quesage điều biết 1kg đồng giá 35 xu, còn con là một người Do Thái con phải biết nó trị giá 35 USD, con cứ thử lấy 1kg đồng làm một tay nắm cửa xem sao."
Và 20 năm sau đó, khi người cha qua đời. người con trai đã trở thành chủ tịch họi đồng quản trị của công ty McCall, và anh ta đã bán 1kg đồng với giá 3500 USD. Không chỉ như vậy, "Đống rác" ở New York đã làm nên tên tuổi của anh. năm 1974, để làm mới tượng nữ thần tự do, một đống rác gồm nhưng tạp phẫm chất đầy New York, chính phủ mỹ kêu gọi các nhà thầu đến xử lý nhưng nhiều tháng trôi qua vẫn không có tín hiệu gì. Đang du lich tại Pháp, nghe tin này, cậu ta quay về, nhìn thấy dưới chân nữ thân là một đống đồng thau, ốc vít, không ra điều kiện liền mua ngay lập tức.
Nhiều công ty vận tải đã cười thầm vì sự ngu xuẩn của anh ta. Quy định xử lý rác thải vốn rất chặt chẽ tại đất nước này. Mang "đống rác" về nhà, anh bắt đầu cho phân loại rác, nấu chảy đồng tạo thành những tượng nữ thần nhỏ, dùng xi măng và gỗ làm chân đế, chì và nhôm làm chìa khóa quảng trường New York. thậm chí cả bụi bẩn cũng được gói lại bán cho các cửa hàng hoa làm phân bón. Không đến 3 tháng sau, đống phế liệu đã mang về 3.5 triệu USD tiền mặt. 1 kg đồng đã có giá gấp 1 vạn lần



Để kinh doanh thành công, nhiệt tình và nỗ lực chưa đủ, bởi cần phải có trí óc. Muốn trở thành thương nhân thành công, phải biết vận dụng trí tuệ. Tư duy sẽ quyết định hành động, hành động mang đến thành công.


James là một thanh niên người Do Thái ăn chơi trác tán, mãi đến khi cuộc sống trở nên chật vật anh ta mới tỉnh ngộ. Anh quyết định làm lại từ đầu, vay ít tiền của anh trai mở ra một xưởng thuốc nhỏ, sau đó đích thân tổ chức công việc sản xuất và tiêu thụ, ngày làm 18 tiếng. Số tiền kiếm được anh tích lũy và mở rộng sản xuất. Sau vài năm, xưởng thuốc có một quy mô kha khá.
James điều tra thị trường và thấy không mấy khả quan với ngành nghề đang làm, lại thấy thực phẩm phát triển mạnh, dân số thế giới lại cứ tăng lên từng ngày. 1965, anh quyết định nhượng xưởng thuốc và mua lại quyền khống chế "công ty thực phẫm Gayce"_ công ty chuyên sản xuất bánh kẹo, thức ăn vặt, đồng thời kinh doanh cả sợi thuốc lá. James bắt đầu tiến hành cải cách phương pháp quản lý và sách lược bán hàng của công ty.
Anh mở rộng quy cách sản xuất sản phẫm và mẫu mã. mở rộng chủng loại mặt hàng => mức tiêu thụ tăng lên nhanh chóng. tiếp đó anh đầu tư nghiên cứu thị trường. Ngoài mở rộng kinh doanh tại Paris, anh mở thêm chi nhánh ở cách thành phố khác ở Châu Âu. hình thành mạng lưới tiêu thụ lớn. James mua lại một số công ty thực phẩm ở Anh và Hà Lan tạo nên một tập đoàn lớn. 1972, chuổi cửa hàng đã lên đến con số 2500 cửa hàng trở thành công ty thực phẫm lớn nhất Anh quốc.
Luôn ứng phó nhanh nhạy, mở rộng kinh doanh, đầu từ sang các lĩnh vực mới như dầu mỏ tiền tệ, xuất bản. Sau hơn 20 năm, từ một người nghèo khó chật vật với cuộc sống đã biến thành một trong 20 người giàu nhất thế giới.



Mỗi người vốn có một hoàn cảnh, chính là chúng ta nhìn nhận như thế nào về hoàn cảnh của mình mà tiến lên, đừng tự trách bản thân, đa số triệu phú không học được đến đại học, đừng mặc cảm, nếu cố gắng, tiềm lực mỗi người điều không thể xem thường, kỳ tích mà mọi người hay nói chỉ là một điều tất yếu xảy ra.

Theo “Tâm và Kế người Do Thái”

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Hay

Tại sao thiên nhiên có bốn mùa, tại sao mọi người vẫn vui với mùa thu lá vàng, với mùa đông tuyết lạnh, vì họ biết rằng tiếp theo là mùa xuân của lá xanh và chồi lộc.

Phật dạy

“Ta không ban phước, không giáng họa cho ai hết mà chính các người lãnh cái quả do mình gây ra”

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Chuẩn mực đạo đức

Nếu chuẩn bị đầy đủ với rèn luyện bài bản và đủ quyết tâm để tìm chiến thắng trong chuẩn mực đạo đức quốc tế, thì chúng ta sẽ sẵn sang vượt qua mọi chướng ngại. Những mánh mung, ào thuật, đi tắt, lợi dụng đặc quyền…sẽ không có chỗ đứng trong mọi thành công lâu bền

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Nhìn lại

Thứ nhất là tâm lí học cho biết chúng ta có xu hướng tự đánh giá mình cao hơn thực tế, và thứ hai là do con người đánh giá nên chắc chắn có sai sót

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

-Tư duy khác biệt 
Trong cạnh tranh, sản phẩm và chỗ đứng của mình trên thị trường phải khác biệt. Tôi luôn tránh chữ “Me-Too”. Làm khác đưa tôi đến một là bứt phá cao, hoặc…vỡ mặt, không nhàng nhàng. Một tư duy giúp tôi rất nhiều trong kinh doanh là không sợ thất bại. Coi thất bại như người bạn thay vì kẻ thù. Thất bại dạy tôi nhiều thứ. Nếu sợ thất bại, sẽ chẳng dám làm khác, hạn chế rất nhiều khả năng sáng tạo. Thắng không kiêu, bại không nản, chấp nhận thất bại, giữ được sự kiên trì, tiếp tục bước đi, không bỏ cuộc là đức tính cần có của người kinh doanh.

Làm thế nào để ông có thể đứng dậy sau mỗi lần thất bại?
- Đừng đổ lỗi cho ai khác, hơn 80% thất bại là do nội lực của mình. Đừng sợ những trận bão, vì nó là bài học tốt giúp tôi can đảm hơn, giống như bạn vừa trải nghiệm qua một khóa học, có thêm kiến thức và động lực để đi tới. Tôi không xấu hổ vì thất bại, không nhụt chí, sợ sệt. Tôi cũng cảm ơn các đối thủ và kẻ thù, vì họ cũng là ân nhân, dạy tôi rất nhiều bài học thực dụng và giữ tôi không ngã đau khi leo cao…
Nguy hiểm nhất với doanh nhân không phải là khi ở dưới đáy, mà chính khi ở trên đỉnh vinh quang, người ta dễ quên đi nhiều thứ, dễ bị té nhất. 
Nhưng tôi không suy nghĩ nhiều về những mất mát, và luôn tin cái gì chết đi sẽ hồi sinh. Nguy hiểm nhất không phải là sự chết mà là sự sống dật dờ như đã chết (zombies).

http://www.gocnhinalan.com/bai-cua-khach/cang-co-nhieu-goc-nhin-cang-den-gan-su-that.html

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Cảnh giác cao độ

Điều duy nhất phải nhớ là “cảnh giác cao độ” và đừng để lòng tham làm mờ mắt những vụ việc đáng nghi ngờ. Người Mỹ có câu “Nếu 1 đề nghị quá tốt như mơ ước, thì đó chỉ là mơ ước” (If it’s too good to be true, then it is)

Những cách mất tiền khi ra biển lớn - TS ALan Phan

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

How to Improve your Programming Skills?


In this article you will learn a simple technique on how to improve your programming skills. I know this will work because this is a proven experience of my own.
The following steps will greatly improve your programming skills.
1. Read a book – I cannot stress how important reading to improve your programming skills. But for me it work very well. More on “A Very Important Tool a Computer Programmer Must Have”.
2. Write your own code – I know it’s very hard to write your a code if you don’t have any project to do. But read the next step.
3. Download free source code – download free source code and modify some function which you do not like. Add additional features. Download some trial version software related to the source code you have downloaded and imitate what you can’t find in the source code.
4. Upload your source code – upload your source code so other programmer may see it and give you advice. Some may criticize but don’t worry it’s normal.
5. Be patient – patient is another way to improve your skills. Don’t hurry. This will only complicate the situation. Set a goal. May be one month to learn the fundamentals of programming. Two months to learn database programming. Three months to learn game programming.
6. Get some job online – look for available job online. More on “How to become a highly paid freelance programmer”.
7. Get some job offline – you may also wish to look for a job on your local town. You can advertise your name and number in your local newspaper. Tell your friends if they know someone who is looking for programmer. You do not know your friend has another friend who is looking for a programmer. Prepare your calling card

Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Điều quan trọng

Điều quan trọng hơn vẫn là sự sáng tạo cá nhân trong tư duy, sự kiên trì trong tình huống, và sự bộc phát trong hành động.

Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Gạch nối giữa giáo dục và tự do


Hôm nay một cuộc khảo sát trên tờ tạp chí khoa học Health Affairs xác nhận “giáo dục” là yếu tố quan trọng trong dự đoán số tuổi của con người. Một người xong đại học có tuổi thọ khoảng 10 năm lâu hơn là một người chỉ mới học xong trung học (kiểu ra chợ mua bằng cấp ở VN không tính).
Tôi thường nghĩ là người làm việc lao động linh hoạt hơn với cơ bắp và không phải bận rộn với suy tư, áp lực từ trí tuệ chắc phải sống lâu hơn. Nhưng tôi lầm và cuộc khảo sát này cho thấy tiềm năng của giáo dục cao hơn chúng ta nghĩ. Ai cũng biết là “giáo dục” thường gia tăng lợi tức của một nhân viên ở Mỹ khoảng $6,000 cho mỗi năm học trên cấp đại học. Theo cảm nhận cá nhân, tôi nghĩ giáo dục cũng sẽ đem lại cho mình một tâm linh sâu đậm hơn, một tinh thần mạnh mẽ hơn (vì con người thường sợ hãi những điều họ không biết). Thêm vào đó, tôi nghĩ một người học thức thường cư xử văn minh hơn với đồng loại.
Tóm lại trong 6 yếu tố (sức khỏe, trí tuệ, tâm linh, tinh thần, xã hội, tài chánh) mà tôi cho rằng quan trọng trong cuộc sống hạnh phúc, trí tuệ đóng góp một phần đáng kể. Cái đòi hỏi của bao tử và hormone rất cần thiết (một người đói dài sẽ bỏ quên mọi thứ khác); nhưng muốn cuộc đời thăng hoa đúng nghĩa, chúng ta cần trí tuệ.
Cho nên khi Mao Trạch Đông gọi “trí thức là đống phân” hay khi Pol Pot diệt chủng để đưa đồng loại về thời ăn lông ở lỗ (vì giáo dục làm hư con người) hay khi chủ thuyết “tam vô” của đảng Lao Động TQ (vô tổ quốc, vô gia đình, vô tôn giáo) được hô hào khắp năm châu, tôi đã nghĩ chắc mình sống nhầm thế kỷ. Mọi người thì đã phải im lặng ngao ngán vì quá sợ hãi trước cái ngạo mạn của bạo lực.
Tuy nhiên, trời sẽ lại sáng và giáo dục phải là vũ khí bén nhọn nhất của người yếu thế. Kiến thức trên đám mây của Google là ánh mặt trời đang soi sáng cho nhân loại. Tôi không tin vào một siêu nhân hay một anh hùng nào sẽ xuất hiện để thay đổi thời thế. Đây là việc làm của từng người, gieo rắc kiến thức, khoa học…mỗi ngày vào từng cá nhân một trong xã hội; bắt đầu với những người thân yêu và các bằng hữu. Chúng ta sẽ nói KHÔNG với sự ngu xuẩn, dối trá và bất nhân. Đó cũng là lý do tại sao tôi cho việc tiếp cận với kiến thức Internet của các trẻ vừa lớn quan trọng hơn bất cứ chương trình nào của quốc gia này.
Với giáo dục, chúng ta khỏe mạnh hơn (không ăn nhậu bừa bãi và tự đầu độc), chúng ta sáng suốt hơn (không bị những lời hoa mỹ bịp), thương người khác nhiều hơn (vì chúng ta biết so sánh chínhmình với thế giới) và gần với Thượng Đế hơn (khi biết đọc và tìm hiểu thêm về văn hóa nghệ thuật). Quên, chúng ta cũng giàu hơn (nếu không lúc này thì sẽ có một ngày). Trên hết, một người có “giáo dục” là một con người tự do đúng nghĩa.
Tác giả: Alan Phan
www.gocnhinalan.com

Suy nghĩ ......

Người Mỹ có câu nói: “Ở lứa tuổi 20, ta thường rất quan tâm đến suy nghĩ của người khác về mình. Ở lứa tuổi 40, ta thường mặc kệ ai muốn nghĩ sao về mình cũng được. Cho đến lứa tuổi 60, ta mới khám phá ra rằng là chẳng ai nghĩ gì về mình cả.”

Bài học từ Gary

Căn bản của bài học là hai nguyên lý: 
(a) Chăm chú đến giải pháp, không phải vấn đề 
và 
(b) Nếu biết sáng tạo, chúng ta sẽ tìm giải pháp cho mọi vấn đề.

Thay đổi tương lai

Việc làm duy nhất để thay đổi tương lai của chúng ta là cố gắng liên tục và bền vững của từng cá nhân, từng cộng đồng, từng tầng lớp xã hội. Sự tiến bộ này của ngày hôm nay so với ngày hôm qua mới là thành quả để hãnh diện hay xấu hổ, không phải là lời khen tiếng chê từ người ngoài.
Nguồn: Tự hào Việt Nam của TS Alan Phan. www.gocnhinalan.com

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Chuyện tình thang máy


Tầng hầm thang máy thật là đông
Định bấm ngờ đâu gặp bóng hồng 
“Anh lên tầng mấy em bấm hộ”
“Tầng 9 em à” dạ lâng lâng.
Tôi liếc nhìn đôi tay nhỏ xinh

Dài thon nhỏ nhắn tựa búp măng 
Cài hoa lên nụ cười chúm chím 
Em chiếm tim tôi đã một phần.
Tầng 6 đến rồi em phải ra
Cửa thang mở vội gót kiêu sa
Dáng em đẹp tựa mùa thu mới
Thang đóng bóng em đã nhạt nhòa.
Tôi về tầng 9 chợt bâng khuâng
Tim như xao xuyến đã đôi phần
Hình dung ai đó nơi tầng 6
Ngập vào tâm trí nỗi chờ mong.
***
Một sáng bình thường ăn điểm tâm
Lại cùng đồng đội đến 15
Bất chợt thấy em trong thang máy
Hóa ra em cũng lên điểm tâm.
Em ngồi với bạn cũng ngay tôi
Cách 3 hàng ghế thấy bồi hồi
Lạc vào mắt em tôi bối rồi
Cứ thế cuốn theo tiếng em cười.
Thế rồi vài bận nữa điểm tâm
Gặp em tôi chẳng nói chẳng rằng
Trời thu hôm ấy xanh đến lạ
Em chiếm tim tôi 4,5 phần.
***
Bỗng một ngày kia mưa khắp nơi
Mưa ngâu Hà Nội mấy ngày rồi
Tôi thấy một mình em góc nhỏ
Hình như em đang ngắm mưa rơi.
Tôi đến mang theo cốc cà phê
Hỏi em “nay có tâm trạng gì?”
Em bảo “anh à em vẫn thế
Tại mưa em mới chút suy tư”.
Đột nhiên tôi đọc một câu thơ
Khoảng lặng vỡ tan thật bất ngờ
Em phá lên cười đầy thích thú
Em bảo ngày xưa em ghét thơ.
Thế rồi cuộc chuyện cứ lan man
Chuyện mưa, chuyện nắng, chuyện thi đàn
Em cứ lắng nghe rồi khúc khích
Lòng tôi xao xuyến đã ngập tràn.
Dạo ấy trời mưa thêm mấy ngày
Ngày nào hai đứa cũng lên đây
Ly cà phê đắng sao ngọt thế
Em chiếm tim tôi cũng sắp đầy.
Em bảo bắt đầu yêu mến thơ
Tôi thì bất chợt thích trời mưa
Trong thơ tôi viết hình như đã
Có bóng hình em và cơn mưa.
***
Rồi bỗng một ngày không thấy em
Thêm 3 hôm nữa 4 hôm tròn
Tự nhiên trời chẳng làm mưa nữa
Tôi nhớ trời mưa hay nhớ em!
Nửa tháng trôi qua tôi sắp quên
Đúng ngày hôm đó lại mưa tuôn
Tôi lại thấy em nơi góc nhỏ
Hình như đôi mắt thoáng u buồn
Tôi lại gần em với cà phê
Hỏi em sao thế có chuyện gì
Mà nửa tháng nay không thấy lại
Em không đáp lại lệ ướt mi.
Đôi bàn tay nhỏ ngón xinh xinh
Chiếc nhẫn trên tay đẹp vô cùng
Bất chợt nhìn em tôi chúc phúc
Mừng em, em đã bước theo chồng!
Tối dấu ưu tư hết vào lòng
Tôi cười nước mắt chảy vào trong
Em cũng nhìn tôi cười rất khẽ
Em có giấu buồn ở đâu không.
Em nói phận em đính ước rồi
Ước gì em đã chẳng gặp tôi
Để mưa không ướt bài thơ viết
Để hồn ai đó chẳng chơi vơi.
Chỉ còn lại đây tôi với tôi
Bóng em mờ khuất thật xa xôi
Ly cà phê đắng hay lòng đắng
Tôi đã yêu em trọn tim rồi.
(N2T - Fsu1.Bu16)


Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Dừng lại trước khi phản ứng, để suy nghĩ về những gì mình sắp nói trước khi thốt ra khỏi miệng mình

Nói chuyện trước công chúng một cách hiệu quả, vốn vẫn luôn là triết lý cốt lõi của Carnegie, chủ yếu dựa vào sự tự tin của bản thân. Nó được giới hạn bởi 30 nguyên tắc chính nêu trong Đắc Nhân Tâm và có thể đào tạo một người làm việc thật sự hiệu quả. Dale Carnegie cũng đã từng nói, nếu bạn có khả năng đứng trước đám đông và khiến họ phải chú ý thì bạn có thể đạt được gần như mọi thứ.

Dừng lại trước khi phản ứng, để suy nghĩ về những gì mình sắp nói trước khi thốt ra khỏi miệng mình.

Năm Điều Hối Tiếc Nhất Lúc Sắp Lìa Trần


(Nguoiduatin.vn) – Nữ y tá Bronnie Ware (người Úc) đã có nhiều năm chăm sóc người bệnh ở thời kỳ 12 tuần cuối của cuộc đời họ. Qua đó cô đã có cơ hội ghi lại những điều mà người bệnh còn hối tiếc trước khi nhắm mắt, tổng kết lại và viết thành: “5 điều hối tiếc nhất lúc sắp lìa trần”.
Giá mà tôi có đủ can đảm để sống một cuộc sống đúng với bản thân mình, chứ không phải là cuộc sống mà những người khác mong đợi ở tôi. Khi con người ta nhận ra rằng cuộc đời của họ đang gần đến điểm kết thúc, ngoảnh nhìn lại, thật dễ dàng để nhận ra có bao nhiêu giấc mơ đã trôi đi mà chưa thành hiện thực. Hầu hết mọi người đã không tôn trọng thậm chí chỉ một nửa giấc mơ của mình và giờ đây họ phải ra đi trong suy nghĩ rằng điều này hoàn toàn do những gì họ đã lựa chọn, hoặc không lựa chọn. Sức khỏe mang lại một sự tự do mà rất ít người nhận ra, cho đến khi họ không còn có nó được nữa.
Giá mà tôi đã không làm việc một cách cật lực. Điều hối tiếc này đến từ tất cả các bệnh nhân nam mà tôi chăm sóc. Họ đã bỏ lỡ tuổi trẻ của con cái họ cũng như sự đồng hành của người bạn đời. Phụ nữ cũng có nhắc đến điều hối tiếc này, nhưng vì hầu hết họ đến từ thế hệ cũ, họ đã không cần phải là trụ cột gia đình. Tất cả những người đàn ông mà tôi đã chăm sóc đều hối hận một cách sâu sắc rằng họ đã chi tiêu quá nhiều cuộc sống của họ để chạy đua với công việc.
Giá mà tôi có đủ can đảm để bộc lộ cảm xúc của mình. Nhiều người phải ức chế cảm xúc của mình để giữ hòa khí với những người xung quanh. Kết quả, họ phải tự nén mình xuống sống một cuộc sống tầm thường và không bao giờ trở thành người mà họ đã thực sự có khả năng trở thành. Nhiều căn bệnh phát triển liên quan đến sự cay đắng và oán giận mà họ đã phải ôm trong người.
Giá mà tôi giữ liên lạc với bạn bè của tôi. Nhiều người đã bị kẹt trong cuộc sống riêng của họ đến nỗi đã để những tình bạn vàng trôi đi theo năm tháng. Đến cuối đời họ cảm thấy rất ân hận bởi đã không dành đủ thời gian và nỗ lực để chăm chút cho tình bạn của mình. Tất cả họ đều nhớ đến những người bạn của mình khi họ đang hấp hối.
Giá mà tôi để cho bản thân mình được hạnh phúc hơn. Rất nhiều người cho đến phút cuối cùng mới nhận ra hạnh phúc chính là một sự lựa chọn cho cuộc sống. Họ bị kẹt trong những mô hình và thói quen cũ. Cái gọi là sự dễ chịu của sự quen thuộc đã lấn át đời sống tinh thần cũng như thể chất của họ. Sự sợ phải thay đổi đã khiến họ phải giả vờ với mọi người xung quanh và với chính bản thân họ, rằng họ đang rất mãn nguyện, nhưng thực ra, ở sâu bên trong, họ thèm được cười hết mình và có được lại sự khờ dại.