Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011
Hans Jorg-Butt funny goals
Đọc Và ....
1/Sự bình yên
Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích co hai bức va ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên lá bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nhìn bức tranh điều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọc núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vui ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ cũa mình…Bình yên thật sự.
“Ta chấm bức tranh này!-Nhà vua công bố – Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên
2/Cho ngày hôm nay
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và nhựng nổi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành đông mà chúnh ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúnh ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rổi!!
Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng của cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất – ngày hôm nay . Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ – mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
3/Trái tim hoàn hảo
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có tì vết hay rạng nứt nào. Đám đông điều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:” Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!”. Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẻ nhưng đã đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhung không vừa khít nên tạo ra một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cưòi nói :” Chắc là cụ nói đùa ! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt. ”
- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một nguời mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ , anh chị , bạn bè… Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tim tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi va con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúnh nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉng thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúnh tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng mộtngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoản trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yêu với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hếtvì tình yêu của cụ già đã chảy trong tim anh…
4/Câu Hỏi
Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
Cuối buổi học.
- Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
- Hát đi cô.
Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài “Đi học về”.
- Hát theo cô nè… Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen…
Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
- Tao không có ba mẹ thì chào ai?
- …
Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.
5/Free hugs
Có một cô gái đi ngang một con đường nhỏ và thấy một chàng trai đeo tấm bảng với dòng chữ:”Free hugs”.Dòng chữ khiến cô gái bật cười và cho rằng đó là một gã ngớ ngẩn,đó không hẳn là suy nghĩ của riêng cô mà còn của nhiều người đi qua đường khác.Mặc cho mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại,chàng trai vẫn tươi cười và dang rộng vòng tay để chào đón mọi người tới ôm mình.Cô chợt nghĩ:mình thì chả bao giờ cần đến cái ôm ấy của một gã trai xa lạ.Cô mỉm cười và bước đi.Nhưng sau cái lần gặp chàng trai ấy,gia đình cô đã gặp chuyện không may,cha cô làm ăn thua lỗ và gia đình cô lâm vào cảnh nợ nần chồng chất,cha cô túng quẫn quá đã tự vận,mẹ cô vì quá đau buồn nên lâm bệnh nặng,một mình cô cảm thấy thật bơ vơ và hụt hẫng,bỗng chốc mọi thứ dường như tan biến tất cả.Cô cảm thấy mình cần một bờ vai của ai đó để tựa vào,rồi cô cứ bước và đến con đường nơi cô gặp chàng trai nọ,chàng trai vẫn ở đó và dang rộng vòng tay đón cô.Cô bước tới và chàng trai đón cô bằng một ánh mắt trìu mến và ôm cô vào lòng.Lúc này cô mới thấy cái ôm của chàng trai thật đáng quý biết bao…
Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích co hai bức va ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên lá bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nhìn bức tranh điều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọc núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vui ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ cũa mình…Bình yên thật sự.
“Ta chấm bức tranh này!-Nhà vua công bố – Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên
2/Cho ngày hôm nay
Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và nhựng nổi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành đông mà chúnh ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúnh ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rổi!!
Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng của cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất – ngày hôm nay . Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ – mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.
3/Trái tim hoàn hảo
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có tì vết hay rạng nứt nào. Đám đông điều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:” Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!”. Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẻ nhưng đã đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhung không vừa khít nên tạo ra một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cưòi nói :” Chắc là cụ nói đùa ! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt. ”
- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một nguời mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ , anh chị , bạn bè… Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tim tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi va con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúnh nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉng thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúnh tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng mộtngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoản trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yêu với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hếtvì tình yêu của cụ già đã chảy trong tim anh…
4/Câu Hỏi
Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.
Cuối buổi học.
- Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.
- Hát đi cô.
Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài “Đi học về”.
- Hát theo cô nè… Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen…
Phía cuối lớp có tiếng xì xào:
- Tao không có ba mẹ thì chào ai?
- …
Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.
5/Free hugs
Có một cô gái đi ngang một con đường nhỏ và thấy một chàng trai đeo tấm bảng với dòng chữ:”Free hugs”.Dòng chữ khiến cô gái bật cười và cho rằng đó là một gã ngớ ngẩn,đó không hẳn là suy nghĩ của riêng cô mà còn của nhiều người đi qua đường khác.Mặc cho mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại,chàng trai vẫn tươi cười và dang rộng vòng tay để chào đón mọi người tới ôm mình.Cô chợt nghĩ:mình thì chả bao giờ cần đến cái ôm ấy của một gã trai xa lạ.Cô mỉm cười và bước đi.Nhưng sau cái lần gặp chàng trai ấy,gia đình cô đã gặp chuyện không may,cha cô làm ăn thua lỗ và gia đình cô lâm vào cảnh nợ nần chồng chất,cha cô túng quẫn quá đã tự vận,mẹ cô vì quá đau buồn nên lâm bệnh nặng,một mình cô cảm thấy thật bơ vơ và hụt hẫng,bỗng chốc mọi thứ dường như tan biến tất cả.Cô cảm thấy mình cần một bờ vai của ai đó để tựa vào,rồi cô cứ bước và đến con đường nơi cô gặp chàng trai nọ,chàng trai vẫn ở đó và dang rộng vòng tay đón cô.Cô bước tới và chàng trai đón cô bằng một ánh mắt trìu mến và ôm cô vào lòng.Lúc này cô mới thấy cái ôm của chàng trai thật đáng quý biết bao…
Bài học về con lừa
Một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tình hình, vì thương cho con lừa, người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp.
Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thầm tự nhủ và tự cổ vũ: “Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên…” Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống mà nó phải gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm “hất nó xuống và bước lên trên”. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình.
Cuộc sống là như vậy đó.
Nếu ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.
(sưu tầm)
Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thầm tự nhủ và tự cổ vũ: “Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên…” Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống mà nó phải gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm “hất nó xuống và bước lên trên”. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình.
Cuộc sống là như vậy đó.
Nếu ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.
(sưu tầm)
Lật tẩy film Việt
Trong film Việt Nam :
1. Hai người yêu nhau kiểu gì cũng có một hôm hẹn hò nhau, rùi ngồi bên cạnh hồ nước hoặc trong công viên, chàng trai trêu cô gái câu gì đó, rùi cô gái quay lại đấm yêu bùm bùm vào chàng, một lúc sau thì đuổi nhau chạy quanh 1 gốc cây
2. Nông dân trên film Việt rất chi là “nông dân”, đến cái tivi cũng không biết bật, lên thành phố mang nguyên cả con gà đặt lên sàn gỗ nhà thành phố để làm quà hay trông nhà hộ điện thoại gọi đến không biết nghe (bọn làm film béo về Nông Thôn thời này, nhiều anh lúa còn ăn chơi hơn dân thành thị ý chứ)
3. Xã hội đen trên film Việt rất chi là đen, quần áo đen, kính đen, tâm hồn đen … quên mịa đi, giờ xã hội đen đa dạng lắm, đôi khi bạn đang đọc bài của một ông xã hội đen viết đấy (kinh chưa)
4. Camera tĩnh gắn trên tường để theo dõi của công an trong film Việt rất hiện đại, trong phim CSHS nó còn tự động zoom, di chuyển theo người
5. Các anh chị đang yêu trong film Việt rất chi là thời trang, trên giường nằm với nhau kiểu gì cũng có một mảnh vải Thái Tuấn che ngang đúng chỗ cần che, che từ đầu hôm cho tới sáng hôm sau dậy về vẫn còn che
6. Khách sạn sang trọng trong film hình sự Việt chỉ dành cho bọn buôn ma túy và công an (film CSHS), không hề có khách nào ở (chắc họ sợ đụng chạm hehe)
7. Khi nhân vật chính bị bắn, nếu có chết họ sẽ còn đủ thời gian dặn dò, nói lời yêu thương với người bên cạnh (bèo mẹ, thực tế thế thì thằng bên cạnh khéo cũng dính kẹo luôn), còn nhân vật phụ, bắn phát chết luôn, nhiều khi chết còn chẳng hiểu bị bắn trúng chỗ nào
8. Nếu định nghĩa “kích thích là kích vào chỗ người ta thích” thì film Việt gần làm được, film tình cảm kiểu gì cũng có cảnh nữ diễn viên tắm ngày mấy lần, mỗi lần vào tắm y như rằng có khách tới gõ cửa hoặc có điện thoại…
9. Trong film Việt, gái quê lên thành phố nếu tốt tính xinh xắn, kiểu gì cũng bị giai thành phố lừa, sau khi ngắt lá bẻ cành, ngửi hoa hưởng nhụy xong là bỏ không thương tiếc, sau đó nàng sẽ trở nên mạnh mẽ và phút chốc thành công hơn cả mong đợi, có film còn phi lên chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc í chứ (èo)
10. Thường thì khi là diễn viên, bạn sẽ được miễn phí taxi và ăn uống trong nhà hàng, bởi vì film Việt toàn thấy nhân vật có điện thoại gấp hay có việc là chạy đi luôn, khỏi thanh toán.
11. Phần lớn film Việt bây giờ các nhân vật rất giầu, toàn ở nhà sang, đi xe xịn, ăn nhà hàng, ngủ khách sạn … xem film Việt xong bọn tư bản giãy chết có mà ghen tị (ai dám bảo XHCN là Xếp Hàng Cả Ngày nữa)
12. Các trẻ em nghèo trong film Việt kiểu gì mặt cũng rất bẩn và nghề chính của những đứa bé nghèo này là … đánh giầy
13. Nếu bạn mua một chồng đĩa CD của một bộ film Việt dài 30 tập thì bạn đã phí tiền, bạn chỉ cần mua 2 tập đầu, 2 tập cuối là đủ, vì xem như thế bạn đã hiểu hết cả nội dung của bộ phim
15. Nghề Cave lên giá từ sau khi phim Gái nhảy của anh Lê Hoàng trình chiếu, và xã hội thấy rằng cave nói chung toàn là dòng đời xô đẩy chứ bản chất rất thánh thiện, cảm ơn anh Lê Hoàng đã mở váy
16. Các màn đấm đá trong film Việt thì cực kỳ siêu đẳng, bởi vì đã đạt đến bản ngã của chiêu thức “tâm thần chưởng”, chỉ cần giơ nắm đấm lên hơi ủi 1 tí chả cần chạm tay vào đối thủ đã đổ xuống như một cây chuối. Con gái chân yếu tay mềm chấp 3 thằng xã hội đen không mảy may rơi đào rụng cuống.
1. Hai người yêu nhau kiểu gì cũng có một hôm hẹn hò nhau, rùi ngồi bên cạnh hồ nước hoặc trong công viên, chàng trai trêu cô gái câu gì đó, rùi cô gái quay lại đấm yêu bùm bùm vào chàng, một lúc sau thì đuổi nhau chạy quanh 1 gốc cây
2. Nông dân trên film Việt rất chi là “nông dân”, đến cái tivi cũng không biết bật, lên thành phố mang nguyên cả con gà đặt lên sàn gỗ nhà thành phố để làm quà hay trông nhà hộ điện thoại gọi đến không biết nghe (bọn làm film béo về Nông Thôn thời này, nhiều anh lúa còn ăn chơi hơn dân thành thị ý chứ)
3. Xã hội đen trên film Việt rất chi là đen, quần áo đen, kính đen, tâm hồn đen … quên mịa đi, giờ xã hội đen đa dạng lắm, đôi khi bạn đang đọc bài của một ông xã hội đen viết đấy (kinh chưa)
4. Camera tĩnh gắn trên tường để theo dõi của công an trong film Việt rất hiện đại, trong phim CSHS nó còn tự động zoom, di chuyển theo người
5. Các anh chị đang yêu trong film Việt rất chi là thời trang, trên giường nằm với nhau kiểu gì cũng có một mảnh vải Thái Tuấn che ngang đúng chỗ cần che, che từ đầu hôm cho tới sáng hôm sau dậy về vẫn còn che
6. Khách sạn sang trọng trong film hình sự Việt chỉ dành cho bọn buôn ma túy và công an (film CSHS), không hề có khách nào ở (chắc họ sợ đụng chạm hehe)
7. Khi nhân vật chính bị bắn, nếu có chết họ sẽ còn đủ thời gian dặn dò, nói lời yêu thương với người bên cạnh (bèo mẹ, thực tế thế thì thằng bên cạnh khéo cũng dính kẹo luôn), còn nhân vật phụ, bắn phát chết luôn, nhiều khi chết còn chẳng hiểu bị bắn trúng chỗ nào
8. Nếu định nghĩa “kích thích là kích vào chỗ người ta thích” thì film Việt gần làm được, film tình cảm kiểu gì cũng có cảnh nữ diễn viên tắm ngày mấy lần, mỗi lần vào tắm y như rằng có khách tới gõ cửa hoặc có điện thoại…
9. Trong film Việt, gái quê lên thành phố nếu tốt tính xinh xắn, kiểu gì cũng bị giai thành phố lừa, sau khi ngắt lá bẻ cành, ngửi hoa hưởng nhụy xong là bỏ không thương tiếc, sau đó nàng sẽ trở nên mạnh mẽ và phút chốc thành công hơn cả mong đợi, có film còn phi lên chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc í chứ (èo)
10. Thường thì khi là diễn viên, bạn sẽ được miễn phí taxi và ăn uống trong nhà hàng, bởi vì film Việt toàn thấy nhân vật có điện thoại gấp hay có việc là chạy đi luôn, khỏi thanh toán.
11. Phần lớn film Việt bây giờ các nhân vật rất giầu, toàn ở nhà sang, đi xe xịn, ăn nhà hàng, ngủ khách sạn … xem film Việt xong bọn tư bản giãy chết có mà ghen tị (ai dám bảo XHCN là Xếp Hàng Cả Ngày nữa)
12. Các trẻ em nghèo trong film Việt kiểu gì mặt cũng rất bẩn và nghề chính của những đứa bé nghèo này là … đánh giầy
13. Nếu bạn mua một chồng đĩa CD của một bộ film Việt dài 30 tập thì bạn đã phí tiền, bạn chỉ cần mua 2 tập đầu, 2 tập cuối là đủ, vì xem như thế bạn đã hiểu hết cả nội dung của bộ phim
15. Nghề Cave lên giá từ sau khi phim Gái nhảy của anh Lê Hoàng trình chiếu, và xã hội thấy rằng cave nói chung toàn là dòng đời xô đẩy chứ bản chất rất thánh thiện, cảm ơn anh Lê Hoàng đã mở váy
16. Các màn đấm đá trong film Việt thì cực kỳ siêu đẳng, bởi vì đã đạt đến bản ngã của chiêu thức “tâm thần chưởng”, chỉ cần giơ nắm đấm lên hơi ủi 1 tí chả cần chạm tay vào đối thủ đã đổ xuống như một cây chuối. Con gái chân yếu tay mềm chấp 3 thằng xã hội đen không mảy may rơi đào rụng cuống.
A
- Năm 1911, nhà chế rượu whisky lừng danh Jack Daniel quên mật mã cá nhân, ông bực mình đá túi bụi vào két sắt khiến ngón chân sưng phù và bị hoại tử. Hậu quả: Chết. Nguyên nhân: Quá tức giận!
- Năm 1977, Vua nhạc Rock n’ Roll, Elvis Presley được phát hiện chết trong toilet tại biệt thự Graceland vì ngã từ bồn cầu xuống đất, sau cơn suy tim vì dùng ma túy. Nguyên nhân: Tự hủy hoại bản thân!
- Năm 1983, nhà viết kịch đại tài người Mỹ Tennessee Williams chết bất đắc kỳ tử trong phòng tại khách sạn vì hóc nút chai rượu. Nguyên nhân: Chủ quan!
- Năm 2006, chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu cuộc sống hoang dã, người được mệnh danh chuyên gia săn cá sấu của kênh truyền hình Discovery, Steve Irwin chết vì cá đuối cắm răng vào tim khi đang làm chương trình. Lý do: Lơ đễnh!
- Buổi chiều mùa Đông năm 1625, chính trị gia, nhà triết học, khoa học nổi tiếng Francis Bacon làm thí nghiệm bảo quản thịt tươi, dùng tuyết nhồi vào gà. Rút cuộc, ông đông cứng trước cả con gà. Nguyên nhân: Quá say mê!
- Năm 1687, nhà soạn nhạc vĩ đại người Pháp Jean Baptiste Lully viết ra bản nhạc kinh điển Te Deum dành cho Vua Louis XIV. Khi tập bản nhạc, ông dùng gậy chỉ huy đâm toạc ngón chân, dẫn đến hoại tử. Nhưng Lully nhất quyết không chịu cắt ngón chân và hậu quả là ông qua đời. Nguyên nhân: Đam mê và quá tự tin! Điều trớ trêu là sau đó, chính bản Te Deum khiến Lully phải chết được tấu lên trong bữa tiệc mừng Vua Louis XIV khỏi ốm...
Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011
Đi học – SGK hồi cấp 1 của ba
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa.
Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn.
Dọc đường tôi thấy mấy cậu nhỏ trạc bằng tôi, áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vở cho nhau xem mà tôi thèm. Hai quyển vở mới đang ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng. Tôi bặm tay ghì thật chặt, nhưng một quyển vở cũng chì ra và chênh đầu chúi xuống đất. Tôi xóc lên và nắm lại cẩn thận. Mấy cậu đi trước o sách vở thiệt nhiều lại kèm cả bút thước nữa. Nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.
Tôi muốn thử sức mình nên nhìn mẹ tôi:
- Mẹ đưa bút thước cho con cầm.
Mẹ tôi cúi đầu nhìn tôi với cặp mắt thật âu yếm:
- Thôi để mẹ nắm cũng được.
Tôi có ngay cái ý kiến vừa non nớt vừa ngây thơ này: chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước.
Ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi.
Trước sân trường làng Mỹ Lý đầy đặc cả người. Người nào áo quần cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sủa.
Trước đó mấy hôm, lúc đi ngang làng Hòa An bẫy chim quyên với thằng Minh, tôi có ghé trường một lần.
Lần ấy trường đối với tôi là một nơi xa lạ. Tôi đi chung quanh các lớp để nhìn qua cửa kính mấy bản đồ treo trên tường. Tôi không có cảm tưởng gì khác là nhà trường cao ráo sạch sẽ hơn các nhà trong làng.
Nhưng lần này lại khác. Trước mặt tôi, trường Mỹ Lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng. Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ.
Cũng như tôi, mấy cậu học trò mới bở ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.
Sau một hồi trống thúc vang dội cả lòng tôi, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên rồi đi vào lớp. Chung quanh những cậu bé vụng về lúng túng như tôi cả. Các cậu không đi. Các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu tới trước. Nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả banh tưởng tượng. Chính lúc này toàn thân các cậu cũng đang run run theo nhịp bước rộn ràng trong các lớp.
Ông đốc trường Mỹ Lý cho gọi mấy cậu học trò mới đứng lên trước lớp ba. Trường làng nhỏ nên không có phòng riêng của ông đốc. Trong lúc ông đọc tên từng người, tôi cảm thấy như quả tim tôi ngừng đập. Tôi quên cả mẹ tôi đang đứng sau tôi. Nghe gọi đến tên, tôi tự nhiên giật mình và lúng túng. Sau khi đọc xong mấy mươi tên đã viết sẵn trên mảnh giấy lớn, ông đốc nhìn chúng tôi nói sẽ:
- Thế là các em đã vào lớp năm. Các em phải cố gắng học để thầy mẹ được vui lòng, và để thầy dạy chúng em được sung sướng. Các em đã nghe chưa? (Các em đều nghe nhưng không em nào dám trả lời. Cũng may đã có tiếng dạ rang của phụ huynh đáp lại).
Ông đốc nhìn chúng tôi với cặp mắt hiền từ và cảm động. Mấy cậu học trò lớp ba cũng đua nhau quay đầu nhìn ra. Và ngoài đường cũng có mấy người đứng dừng lại để nhìn vào. Trong những phút giây này chúng tôi được người ta ngắm nhìn nhiều hơn hết. Vì vậy đã lúng túng chúng tôi càng lúng túng hơn.
Ông đốc lấy cặp kính trắng xuống rồi nói:
- Thôi, các em đứng đây sắp hàng để vào lớp học.
Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước. Nhưng người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cách lạ. Không giữ được chéo áo hay cáng tay của người thân, vài ba cậu đã từ từ bước lên đứng dưới hiên lớp. Các cậu lủng lẻo nhìn ra sân, nơi mà những người thân đang nhìn các cậu với cặp mắt lưu luyến. Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc. Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ. Một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi.
Ông đốc nhẫn nại chờ chúng tôi.
- Các em đừng khóc. Trưa này các em được về nhà cơ mà. Và ngày mai các em lại được nghỉ cả ngày nữa.
Sau khi thấy hai mươi tám cậu học trò sắp hàng đều đặn dưới hiên trường, ông đốc liền ra dấu cho chúng tôi vào lớp năm. Một thầy trẻ tuổi, gương mặt hiền từ, đang đón chúng tôi vào cửa lớp. Trong thời thơ ấu tôi chưa bao giờ xa mẹ tôi như lần này. Tôi cũng lấy làm lạ vì có nhũng hôm đi chơi suốt cả ngày với chúng bạn ở đồng làng Lệ Xá, lòng tôi vẫn không cảm thấy xa nhà hay xa mẹ tôi chút nào hết.
Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.
Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về cảnh thật. Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:“Bài tập viết: Tôi đi học!”
(giadinhmoon.com)
Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
Những ý tưởng ấy tôi chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi ấy tôi không biết ghi và ngày nay tôi không nhớ hết. Nhưng mỗi lần thấy mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên đến trường, lòng tôi lại tưng bừng rộn rã.
Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm tay tôi dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi đi học.
Tôi không lội qua sông thả diều như thằng Quý và không ra đồng nô hò như thằng Sơn nữa.
Trong chiếc áo vải dù đen dài tôi cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn.
Dọc đường tôi thấy mấy cậu nhỏ trạc bằng tôi, áo quần tươm tất, nhí nhảnh gọi tên nhau hay trao sách vở cho nhau xem mà tôi thèm. Hai quyển vở mới đang ở trên tay tôi đã bắt đầu thấy nặng. Tôi bặm tay ghì thật chặt, nhưng một quyển vở cũng chì ra và chênh đầu chúi xuống đất. Tôi xóc lên và nắm lại cẩn thận. Mấy cậu đi trước o sách vở thiệt nhiều lại kèm cả bút thước nữa. Nhưng mấy cậu không để lộ vẻ khó khăn gì hết.
Tôi muốn thử sức mình nên nhìn mẹ tôi:
- Mẹ đưa bút thước cho con cầm.
Mẹ tôi cúi đầu nhìn tôi với cặp mắt thật âu yếm:
- Thôi để mẹ nắm cũng được.
Tôi có ngay cái ý kiến vừa non nớt vừa ngây thơ này: chắc chỉ người thạo mới cầm nổi bút thước.
Ý nghĩ thoáng qua trong trí tôi nhẹ nhàng như một làn mây lướt ngang trên ngọn núi.
Trước sân trường làng Mỹ Lý đầy đặc cả người. Người nào áo quần cũng sạch sẽ, gương mặt cũng vui tươi và sáng sủa.
Trước đó mấy hôm, lúc đi ngang làng Hòa An bẫy chim quyên với thằng Minh, tôi có ghé trường một lần.
Lần ấy trường đối với tôi là một nơi xa lạ. Tôi đi chung quanh các lớp để nhìn qua cửa kính mấy bản đồ treo trên tường. Tôi không có cảm tưởng gì khác là nhà trường cao ráo sạch sẽ hơn các nhà trong làng.
Nhưng lần này lại khác. Trước mặt tôi, trường Mỹ Lý vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình Hòa Ấp. Sân nó rộng, mình nó cao hơn những buổi trưa hè đầy vắng lặng. Lòng tôi đâm ra lo sợ vẩn vơ.
Cũng như tôi, mấy cậu học trò mới bở ngỡ đứng nép bên người thân, chỉ dám nhìn một nữa hay dám đi từng bước nhẹ. Họ như con chim con đứng trên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn ngập ngừng e sợ. Họ thèm vụng và ước ao thầm được như những học trò cũ, biết lớp, biết thầy để khỏi phải rụt rè trong cảnh lạ.
Sau một hồi trống thúc vang dội cả lòng tôi, mấy người học trò cũ đến sắp hàng dưới hiên rồi đi vào lớp. Chung quanh những cậu bé vụng về lúng túng như tôi cả. Các cậu không đi. Các cậu chỉ theo sức mạnh kéo dìu các cậu tới trước. Nói các cậu không đứng lại càng đúng hơn nữa. Vì hai chân các cậu cứ dềnh dàng mãi. Hết co lên một chân, các cậu lại duỗi mạnh như đá một quả banh tưởng tượng. Chính lúc này toàn thân các cậu cũng đang run run theo nhịp bước rộn ràng trong các lớp.
Ông đốc trường Mỹ Lý cho gọi mấy cậu học trò mới đứng lên trước lớp ba. Trường làng nhỏ nên không có phòng riêng của ông đốc. Trong lúc ông đọc tên từng người, tôi cảm thấy như quả tim tôi ngừng đập. Tôi quên cả mẹ tôi đang đứng sau tôi. Nghe gọi đến tên, tôi tự nhiên giật mình và lúng túng. Sau khi đọc xong mấy mươi tên đã viết sẵn trên mảnh giấy lớn, ông đốc nhìn chúng tôi nói sẽ:
- Thế là các em đã vào lớp năm. Các em phải cố gắng học để thầy mẹ được vui lòng, và để thầy dạy chúng em được sung sướng. Các em đã nghe chưa? (Các em đều nghe nhưng không em nào dám trả lời. Cũng may đã có tiếng dạ rang của phụ huynh đáp lại).
Ông đốc nhìn chúng tôi với cặp mắt hiền từ và cảm động. Mấy cậu học trò lớp ba cũng đua nhau quay đầu nhìn ra. Và ngoài đường cũng có mấy người đứng dừng lại để nhìn vào. Trong những phút giây này chúng tôi được người ta ngắm nhìn nhiều hơn hết. Vì vậy đã lúng túng chúng tôi càng lúng túng hơn.
Ông đốc lấy cặp kính trắng xuống rồi nói:
- Thôi, các em đứng đây sắp hàng để vào lớp học.
Tôi cảm thấy sau lưng tôi có một bàn tay dịu dàng đẩy tôi tới trước. Nhưng người tôi lúc ấy tự nhiên thấy nặng nề một cách lạ. Không giữ được chéo áo hay cáng tay của người thân, vài ba cậu đã từ từ bước lên đứng dưới hiên lớp. Các cậu lủng lẻo nhìn ra sân, nơi mà những người thân đang nhìn các cậu với cặp mắt lưu luyến. Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc. Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo. Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang ngập ngừng trong cổ. Một bàn tay quen nhẹ vuốt mái tóc tôi.
Ông đốc nhẫn nại chờ chúng tôi.
- Các em đừng khóc. Trưa này các em được về nhà cơ mà. Và ngày mai các em lại được nghỉ cả ngày nữa.
Sau khi thấy hai mươi tám cậu học trò sắp hàng đều đặn dưới hiên trường, ông đốc liền ra dấu cho chúng tôi vào lớp năm. Một thầy trẻ tuổi, gương mặt hiền từ, đang đón chúng tôi vào cửa lớp. Trong thời thơ ấu tôi chưa bao giờ xa mẹ tôi như lần này. Tôi cũng lấy làm lạ vì có nhũng hôm đi chơi suốt cả ngày với chúng bạn ở đồng làng Lệ Xá, lòng tôi vẫn không cảm thấy xa nhà hay xa mẹ tôi chút nào hết.
Một mùi hương lạ xông lên trong lớp. Trông hình gì treo trên tường tôi cũng thấy lạ và hay hay. Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi rất cẩn thận rồi tự nhiên nhận là vật riêng của mình. Tôi nhìn người bạn tí hon ngồi bên tôi, một người bạn tôi chưa hề biết, nhưng lòng tôi vẫn không cảm thấy sự xa lạ chút nào. Sự quyến luyến ấy tự nhiên và bất ngờ quá đến tôi cũng không dám tin là có thật. Một con chim con liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao.
Tôi đưa mắt thèm thuồng nhìn theo cánh chim. Một kỷ niệm cũ đi bẫy chim giữa cánh đồng lúa bay trên bờ sông Viêm sống lại đầy dẫy trong trí tôi.
Nhưng những tiếng phấn của thầy tôi gạch mạnh trên bảng đen đã đưa tôi về cảnh thật. Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy viết và lẩm bẩm đọc:“Bài tập viết: Tôi đi học!”
(giadinhmoon.com)
Thơ điên lịch sử Việt Nam
Ngày xưa có Lạc Long Quân
Sức khỏe thành thần gặp được Âu Cơ
Có ai biết được chữ ngỡ
Giả vờ ngịch tí ai dè trăm con
Một nửa thì chạy lên non
Một nửa xuống biển đắp hòn Trường Sa
Có thằng tướng giặc Triệu Đà
Tên thì quân tử nhưng mà rất ngông
Cổ Loa sấm dậy bồng bồng
Quân ta chiến thắng nhờ ông Rùa Già
Rùa già giúp đỡ vua ta
Chế ra cái nỏ A Ka vãi lìn
Nhưng ôi thời thế sự tình
Cuối cùng cũng tại mối tình Mỵ Châu
Trên trời rơi xuống tận đâu
Mà ham trai thế dâng đầu trăm dân
Trọng Thủy đâu phải thằng đần
Vừa ăn được gái vừa cầm được quân
Dương Vương đau khổ trăm phần
Chỉ vì mê muộn nên thân chẳng đừng
Đến thời đại của Bà Trưng
Hai chị em nhảy lên lưng Tịnh lùn
Xông vào thế giặc ùn ùn
Bọn kia thấy thế vội chùn bước ngay
Gái đánh như thế mới hay
Tướng giặc vừa gặp đã bay mất đầu
Khi chuyện xảy ra hồi lâu
Lại có gái tiếp cầm đầu ba quân
Đến giờ chẳng rõ thân nhân
Chỉ biết tên gọi tướng quân Triệu Bà
Triệu Bà thống lĩnh quân ta
Đánh cho tác tác mả cha bọn Tàu
Lý Bí là đấng anh hào
Ai gặp cũng phải cúi chào từ xa
Tên gọi Nam Đế vua cha
Tên nước thuở ấy gọi là Vạn Xuân
Nói về thao lược cầm quân
Trăm dân kính nể vương quân Ngô Quyền
Ông này tài chọc thủng thuyền
Bọn tàu khiếp vía biến liền đi xa
Đại Việt tên gọi nước nhà
Nhân dân sinh sống thật là ấm no
Nhưng rồi lịch sử đắn đo
Muôn dân loạn lạc là do chia phần
Mười hai sứ lĩnh mười hai quân
Ông nào cũng muốn chiếm mình phần hơn
Bỗng nhiên Bộ Lĩnh họ Đinh
Nổi lên dẹp loạn một mình làm vua
Ninh Bình từ đấy được mùa
Xây cung điện đẹp xây chùa thật to
Nhưng rồi lại phải đắn đo
Vua bị ám sát là do thằng hèn
Gặp thời được dựng người quen
Người ấy tên gọi Lê Hoàn chứ ai
Lịch sử thời ấy cũng dài
Thời gian hạn hẹp gõ vài chữ thôi
Từ thời Lý Tổ lên ngôi
Kinh đô được thể dời về Thăng Long
Thường Kiệt họ Lý tuổi rồng
Đang đêm bỗng thấy gõ cồng đọc thơ
Bài thơ còn mãi tới giờ
Đại ý câu chữ phân bờ nước Nam
Thời Lý trải qua vài nan
Rồi sau lại phải giao ban cho Trần
Họ Trần khó hiểu muôn phần
Bỏ hết cung tần vào tận rừng sâu
Quân tàu đến tìm hồi lâu
Vườn không nhà trống đánh đâu bây giờ
Hết Trần thì đến nhà Hồ
Ông vua tên gọi là Hồ Quý Ly
Nghĩ mãi chẳng biết tên gì
Nên đặt tên nước thành từ Đại Ngu
Chiến tranh đánh đấm phập phù
Đến thời Lê Lợi vù vù tiến thân
Lê Lợi thống lĩnh ba quân
Đánh cho tan tác ném phân vào Tàu
Thời Lê phát triển quá mau
Nhân dân no ấm chẳng đâu than phiền
Các vua nói chung là hiền
Lịch sử cứ thể rùi liền đi lên
Cho đến Trịnh Nguyễn phân tranh
Một cõi hai hổ phải dành miếng ăn
Lúc đó nhân dân lăn tăn
Gặp ngay Nguyễn Huệ giải căn được liền
Sau khi tiễn Trịnh lên tiên
Quang Trung đắc chí rùi liền làm vua
Đến thời thua Pháp te tua
Bảo Đại dâng ấn để mua ghế ngồi
Bọn Pháp này cực lôi thôi
Nhưng gặp Bác rồi bọn chúng phải thua
Bác Hồ nhân đức hiền từ
Nhưng tài thao lược một từ “Quá Ngon”
Thế là nước Việt vẫn còn
Ôi đời cách mạng cháu con được nhờ.
Lịch sử từ bấy tới giờ
Để viết cho hết phải nhờ siêu nhân
Còn em trí óc đần đần
Chỉ nhớ vài chữ các nhân lượng tình
Sức khỏe thành thần gặp được Âu Cơ
Có ai biết được chữ ngỡ
Giả vờ ngịch tí ai dè trăm con
Một nửa thì chạy lên non
Một nửa xuống biển đắp hòn Trường Sa
Có thằng tướng giặc Triệu Đà
Tên thì quân tử nhưng mà rất ngông
Cổ Loa sấm dậy bồng bồng
Quân ta chiến thắng nhờ ông Rùa Già
Rùa già giúp đỡ vua ta
Chế ra cái nỏ A Ka vãi lìn
Nhưng ôi thời thế sự tình
Cuối cùng cũng tại mối tình Mỵ Châu
Trên trời rơi xuống tận đâu
Mà ham trai thế dâng đầu trăm dân
Trọng Thủy đâu phải thằng đần
Vừa ăn được gái vừa cầm được quân
Dương Vương đau khổ trăm phần
Chỉ vì mê muộn nên thân chẳng đừng
Đến thời đại của Bà Trưng
Hai chị em nhảy lên lưng Tịnh lùn
Xông vào thế giặc ùn ùn
Bọn kia thấy thế vội chùn bước ngay
Gái đánh như thế mới hay
Tướng giặc vừa gặp đã bay mất đầu
Khi chuyện xảy ra hồi lâu
Lại có gái tiếp cầm đầu ba quân
Đến giờ chẳng rõ thân nhân
Chỉ biết tên gọi tướng quân Triệu Bà
Triệu Bà thống lĩnh quân ta
Đánh cho tác tác mả cha bọn Tàu
Lý Bí là đấng anh hào
Ai gặp cũng phải cúi chào từ xa
Tên gọi Nam Đế vua cha
Tên nước thuở ấy gọi là Vạn Xuân
Nói về thao lược cầm quân
Trăm dân kính nể vương quân Ngô Quyền
Ông này tài chọc thủng thuyền
Bọn tàu khiếp vía biến liền đi xa
Đại Việt tên gọi nước nhà
Nhân dân sinh sống thật là ấm no
Nhưng rồi lịch sử đắn đo
Muôn dân loạn lạc là do chia phần
Mười hai sứ lĩnh mười hai quân
Ông nào cũng muốn chiếm mình phần hơn
Bỗng nhiên Bộ Lĩnh họ Đinh
Nổi lên dẹp loạn một mình làm vua
Ninh Bình từ đấy được mùa
Xây cung điện đẹp xây chùa thật to
Nhưng rồi lại phải đắn đo
Vua bị ám sát là do thằng hèn
Gặp thời được dựng người quen
Người ấy tên gọi Lê Hoàn chứ ai
Lịch sử thời ấy cũng dài
Thời gian hạn hẹp gõ vài chữ thôi
Từ thời Lý Tổ lên ngôi
Kinh đô được thể dời về Thăng Long
Thường Kiệt họ Lý tuổi rồng
Đang đêm bỗng thấy gõ cồng đọc thơ
Bài thơ còn mãi tới giờ
Đại ý câu chữ phân bờ nước Nam
Thời Lý trải qua vài nan
Rồi sau lại phải giao ban cho Trần
Họ Trần khó hiểu muôn phần
Bỏ hết cung tần vào tận rừng sâu
Quân tàu đến tìm hồi lâu
Vườn không nhà trống đánh đâu bây giờ
Hết Trần thì đến nhà Hồ
Ông vua tên gọi là Hồ Quý Ly
Nghĩ mãi chẳng biết tên gì
Nên đặt tên nước thành từ Đại Ngu
Chiến tranh đánh đấm phập phù
Đến thời Lê Lợi vù vù tiến thân
Lê Lợi thống lĩnh ba quân
Đánh cho tan tác ném phân vào Tàu
Thời Lê phát triển quá mau
Nhân dân no ấm chẳng đâu than phiền
Các vua nói chung là hiền
Lịch sử cứ thể rùi liền đi lên
Cho đến Trịnh Nguyễn phân tranh
Một cõi hai hổ phải dành miếng ăn
Lúc đó nhân dân lăn tăn
Gặp ngay Nguyễn Huệ giải căn được liền
Sau khi tiễn Trịnh lên tiên
Quang Trung đắc chí rùi liền làm vua
Đến thời thua Pháp te tua
Bảo Đại dâng ấn để mua ghế ngồi
Bọn Pháp này cực lôi thôi
Nhưng gặp Bác rồi bọn chúng phải thua
Bác Hồ nhân đức hiền từ
Nhưng tài thao lược một từ “Quá Ngon”
Thế là nước Việt vẫn còn
Ôi đời cách mạng cháu con được nhờ.
Lịch sử từ bấy tới giờ
Để viết cho hết phải nhờ siêu nhân
Còn em trí óc đần đần
Chỉ nhớ vài chữ các nhân lượng tình
Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011
Thứ Hai, 11 tháng 4, 2011
CÂU THƠ BUỒN TRÊN CÁT!!!...
Cát vàng buồn dấu chân vô tình thế
Dẫm lên mình như thể chẳng biết đau
Anh vô tình nên mình mãi xa nhau...
Như dấu chân hằn sâu trong lòng cát...
Yêu thương ngày nào thoảng qua như gió hát
Hạt cát buồn lặng lẽ bước chân xa
Anh biết không kỷ niệm ngày hôm qua
Trên cát vàng đã in thành dĩ vãng
Câu thơ buồn em thả trôi lãng đãng
Trên cát vàng vội vã lấp dấu chân
Cát vàng buồn lên cứ mãi phân vân
Nửa muốn xoá, nửa như là níu kéo...
Dấu chân anh cũng vô tình thật khéo
Dẫm vào lòng hạt cát hoá hư vô
Cát vàng buồn nên cứ mãi cạn khô
Giọt nước mắt muộn màng khao khát..
Nên mong ước cơn sóng kia dào dạt
Cuốn muộn phiền khoả lấp bước chân ai
Mình chia tay - ai là đúng là sai
Chỉ cát đau mỗi ngày dài dưới nắng
Cát vàng buồn dấu chân ai lỡ vắng...
Trong chiều hè cát bỗng hoá ngu ngơ
Trong cát vàng ẩn giữ một vần thơ...
(st)
Dẫm lên mình như thể chẳng biết đau
Anh vô tình nên mình mãi xa nhau...
Như dấu chân hằn sâu trong lòng cát...
Yêu thương ngày nào thoảng qua như gió hát
Hạt cát buồn lặng lẽ bước chân xa
Anh biết không kỷ niệm ngày hôm qua
Trên cát vàng đã in thành dĩ vãng
Câu thơ buồn em thả trôi lãng đãng
Trên cát vàng vội vã lấp dấu chân
Cát vàng buồn lên cứ mãi phân vân
Nửa muốn xoá, nửa như là níu kéo...
Dấu chân anh cũng vô tình thật khéo
Dẫm vào lòng hạt cát hoá hư vô
Cát vàng buồn nên cứ mãi cạn khô
Giọt nước mắt muộn màng khao khát..
Nên mong ước cơn sóng kia dào dạt
Cuốn muộn phiền khoả lấp bước chân ai
Mình chia tay - ai là đúng là sai
Chỉ cát đau mỗi ngày dài dưới nắng
Cát vàng buồn dấu chân ai lỡ vắng...
Trong chiều hè cát bỗng hoá ngu ngơ
Trong cát vàng ẩn giữ một vần thơ...
(st)
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
