Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011
Doremon chế: Mong ước kỷ niệm xưa
Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011
New Entry
Tron nhà tù, hai người cùng đứng vịn tay vào song sắt; một người chỉ trông thấy một bứg mộtc tường trơ trụi, còn một người ngửa mặt lên trời, ngắm những vì sao.
Thứ Bảy, 21 tháng 5, 2011
New Entry
Quả sấu non không chua cũng chát
Mối tình đầu không tan nát cũng chia li.
Su Tầm
Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại
Bạn bè ơi khi ấy có còn nhau ?
Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
Ta ngoái lại tìm nhau e mất dấu
Ta ngoái lại tìm nhau đừng ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm cảm thông ơi !
Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy bớt chơi vơi
Rồi sẽ có một ngày sau tháng ngày dâu bể
Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
Ta nói yêu thương khi mắt đã đổi màu
Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi.
(ST)
----------------------------------------
Mỗi người, trong cuộc đời bao giờ cũng có những miền ký ức riêng để hoài niệm, để tìm về, ngụp lặn trong đó mà trăn trở và nhìn lại mình sau một hành trình khó nhọc. Với tôi, đó là miền ký ức của những năm tháng học trò đau đáu nỗi niềm của một đứa con nhà đất cát. Cũng như những người bạn cùng trang lứa, tôi có một tuổi thơ lấm láp, tủi hờn nhưng vô cùng đẹp đẽ. Đó là cái đẹp lấp lánh của những ước mơ, những khát vọng được cấy trồng trên cánh đồng lam lũ. Mỗi đứa lớn lên, ôm theo mình những khát vọng lớn lao, hăm hở vào đời. Nhưng đời quá rộng và rất nhiều ngả đường. Những ngả đường dài hơn ý nghĩ. Cuộc sống vẫn đang trôi, những điều mới mẻ luôn làm cho con người ta có cảm giác choáng ngợp, lạ lẫm và lạc lõng, có thể ảo tưởng, ngộ nhận, có thể lạc đường, cũng có thể bằng lòng với chính mình. Luôn tự nhìn lại mình, để tìm ra những điều khôn dại, nhận ra những gì được mất, để sống với những khát vọng đẹp đẽ, để tự tin hơn, hưng phấn hơn và định hướng tốt hơn trước một cuộc sống ngồn ngộn những điều mới lạ.
(ST)
Bạn bè ơi khi ấy có còn nhau ?
Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
Ta ngoái lại tìm nhau e mất dấu
Ta ngoái lại tìm nhau đừng ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm cảm thông ơi !
Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy bớt chơi vơi
Rồi sẽ có một ngày sau tháng ngày dâu bể
Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
Ta nói yêu thương khi mắt đã đổi màu
Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi.
(ST)
----------------------------------------
Mỗi người, trong cuộc đời bao giờ cũng có những miền ký ức riêng để hoài niệm, để tìm về, ngụp lặn trong đó mà trăn trở và nhìn lại mình sau một hành trình khó nhọc. Với tôi, đó là miền ký ức của những năm tháng học trò đau đáu nỗi niềm của một đứa con nhà đất cát. Cũng như những người bạn cùng trang lứa, tôi có một tuổi thơ lấm láp, tủi hờn nhưng vô cùng đẹp đẽ. Đó là cái đẹp lấp lánh của những ước mơ, những khát vọng được cấy trồng trên cánh đồng lam lũ. Mỗi đứa lớn lên, ôm theo mình những khát vọng lớn lao, hăm hở vào đời. Nhưng đời quá rộng và rất nhiều ngả đường. Những ngả đường dài hơn ý nghĩ. Cuộc sống vẫn đang trôi, những điều mới mẻ luôn làm cho con người ta có cảm giác choáng ngợp, lạ lẫm và lạc lõng, có thể ảo tưởng, ngộ nhận, có thể lạc đường, cũng có thể bằng lòng với chính mình. Luôn tự nhìn lại mình, để tìm ra những điều khôn dại, nhận ra những gì được mất, để sống với những khát vọng đẹp đẽ, để tự tin hơn, hưng phấn hơn và định hướng tốt hơn trước một cuộc sống ngồn ngộn những điều mới lạ.
(ST)
Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011
Rãnh ngực và tiệc đêm

Chúng ta ngạc nhiên coi búp bê barrie là xinh đẹp. Vì thế, tất nhiên chúng ta trở nên thô hơn, kém mỹ miều hơn.
Thói thường, đàn ông phát điên bởi khoảng hẹp giữa hai bầu vú người đẹp, nửa khoe nửa bẽn lẽn trong chiếc đầm tiệc tối. Nên phụ nữ thường rất mâu thuẫn, vừa muốn giảm cân để có cái vòng eo thon và cặp đùi gầy - nàng tin rằng eo thon gợi tình, chân dài gợi cảm - vừa muốn giữ nguyên bầu ngực đầy đặn của một phụ nữ tràn đầy sức sống, có được một size áo lót của người phụ nữ có lẽ phải béo hơn nàng tới 10kg.
Không phải bỗng dưng, phụ nữ thèm muốn điên cuồng phát huy cái sức hấp dẫn chết người của giới tính nữ tới thế. Ai mà chẳng biết, phụ nữ sinh ra chỉ cần đẹp, nàng đã đỡ khốn đốn vất vả, và đỡ gian nan lập thân gấp đôi phụ nữ xấu. Có người nói, đàn bà chỉ cần đẹp đã được coi là thành đạt. Nên giữa trí tuệ sâu sắc và rãnh ngực sâu của một nhan sắc đẹp đẽ, nhiều người chọn rãnh ngực chứ không chọn trí tuệ thông minh. Người phụ nữ thông minh thì sẽ trả lời uyển chuyển hơn: Tôi chọn nhan sắc chứ không chọn trí tuệ, bởi tôi chọn thứ tôi thiếu. Nhưng tựu trung, vẫn là chọn cái Đẹp, dù họ là ai!
Và đẹp thì eo phải thon hơn, đùi phải dài hơn, và khe ngực dứt khoát phải sâu và chật tới… bí hiểm. Những shop đồ lót tràn lan những chiếc áo nâng ngực, làm sao cho người đẹp luôn có đường rãnh ngực sâu hơn, căng tràn nhựa sống và cảm hứng. Những lớp học belly dance dành cho quý cô văn phòng muốn giảm vòng eo tăng vòng mông không ngừng chiêu sinh khóa mới. Và quảng cáo giảm béo với hình ảnh eo thon, những thuốc giảm cân, những vòng đai mát-xa bụng săn chắc ta gặp khắp nơi chốn thành thị.
Như thể, giảm cân và tăng vòng ngực là nhu cầu bức thiết của phụ nữ thành phố. Nhất là khi nàng càng có thu nhập và càng có đầu óc, nàng càng hiểu ra sắc đẹp mang lại những điều tuyệt vời chừng nào, không chỉ những bữa tiệc mà nhan sắc là tâm điểm, cũng không chỉ những người đàn ông thú vị hấp dẫn, cả những cơ hội không dành cho đàn bà xấu.
Mà ba vòng cân đối có được nhờ giảm cân cắt mỡ bụng hay nâng ngực (thậm chí phẫu thuật cắt bớt đôi xương sườn để có eo thon hơn) chắc chắn sẽ làm cho người phụ nữ có giá trị hơn, đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Nhưng cơn lốc cải thiện vóc dáng, dù bằng thể thao, Aerobic, ăn kiêng, hay cưỡng bức làm đẹp kiểu phẫu thuật thẩm mỹ, có mang lại cho phụ nữ cái mà nàng cần hay không?
Phụ nữ dùng ba vòng hoàn hảo và rãnh ngực sâu để làm gì? Sau khi nhận được “giấy chứng nhận ngoại hình” của đám đông, người phụ nữ sẽ làm gì?
Khi mười tám, đôi mươi, ta tự hào vì nhan sắc thì đến khi ba mươi, người phụ nữ sẽ bước vào giai đoạn mà một lời khen xinh đẹp không còn đủ để làm cho nàng hạnh phúc nữa. Một cái liếc nhìn theo của đàn ông không làm nàng kiêu hãnh nữa. Và đàn bà nếu từng trải một chút, sẽ nhận ra sự thật tàn nhẫn rằng:
Dù nàng giảm cân bao nhiêu, người con gái khác cũng có sẵn eo thon hơn nàng.
Và nàng nâng ngực bao nhiêu, cũng có những hot-girl khác có rãnh ngực sâu hơn nàng.
Và những cố gắng để cải thiện bề ngoài của phụ nữ cho gần với “chuẩn mực đẹp” hơn, theo thời gian, chỉ làm phụ nữ đẹp hơn ở vẻ bề ngoài nhưng không hề giúp nàng trưởng thành ở bên trong. Trong khi ăn kiêng, giữ dáng bỗng dưng trở thành một ràng buộc mà người phụ nữ tự ép mình vào trong giới hạn ấy.
Rãnh ngực sâu có thể giúp người đẹp làm chủ và tỏa sáng trong một bữa tiệc tối, nhưng không giúp nàng làm chủ nhân cả đời mình, hoặc không hề giúp người phụ nữ biến mỗi bữa tối trong đời mình đều là một buổi tiệc.
Bạn thành công trong ăn kiêng, giảm được 2cm vòng eo chỉ đáng kể nếu bạn làm điều đó cho chính bạn, cho vừa tấm váy đẹp mới mua, chứ không phải vì… đàn ông tán thưởng eo thon. Nếu buồn vì vòng eo quá cỡ, thì hóa ra, chính bạn đang làm nô lệ cho cái thước dây, phải không?
Đàn ông nên giảm cân khi eo 90 cm. Phụ nữ nên giảm cân khi eo 80 cm. Đó là bởi lý do sức khỏe, tim mạch v.v… Còn tôi nghĩ rằng, béo không có nghĩa là hết cơ hội hạnh phúc. Không có chiếc thước dây nào quyết định được hạnh vận của một người phụ nữ
Theo Trang Hạ
Người đẹp
Tuyệt phẩm văn chương của học trò thời nay
Đề: Tả ông nội.
Nhà em có nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm gì cả chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa ăn ông ló đầu ra hỏi: Cơm chín chưa bây?
Đề: Tả một dụng cụ lao động.
Chiếc xẻng nhà em có rất nhiều công dụng, để hốt rác, và còn dùng để xúc cứt chó nữa.
Đề: Miêu tả về bố.
Bố em có một hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn chỉ bảo em những điều hay lẽ phải.
Đề: Em hãy miêu tả mùa Xuân.
Mùa xuân ở quê em mở rất nhiều hội. Những ngày ấy trên đường có rất nhiều các ông các bà tay cầm ô đen ô đỏ đứng nói chuyện râm ran như bầy chim líu lo gọi mẹ.
Đề: Tả cây chuối.
Nhà em có cây chuối rất to, chiều nào em cũng leo lên cây chuối ngồi hóng mát. Khi em leo lên, cành chuối rung rinh.
Đề: Tả cô giáo em.
Cô giáo em mặt đỏ như mặt trời, chân đi xào xạc tựa mây bay.
Đề: Tả buổi chào cờ đầu tuần.
Sáng thứ hai tuần nào cũng vậy, trường em lại tổ chức chào cờ. Đầu tiên là thầy hiệu phó phụ trách lao động lên mắng mỏ một tí. Sau đó đến lượt thầy hiệu trưởng lên mắng. Khi thầy hiệu trưởng mắng, cái cục ở cổ thầy cứ chạy đi, chạy lại.
Đề: Tả cây hoa hồng.
Những bông hồng xinh xinh như những con cún con đậu trên cành.
Đề: Tả cây bàng.
Ở cạnh nhà em cách một quán phở có một cây bàng. Cây bàng đã sống trên 10 năm nên nó đã già và nó đã biến thành cây đa.
Đề: Em hãy tả một con vật mà em yêu thích nhất.
Nhà em có một con chim chích bông, nó nhỏ và xinh, lông nó màu vàng óng, em thấy nó không ngừng nhảy và mổ mồi. Em rất yêu con gà của ông em.
Đề: Tả em bé.
Gần nhà em có một em bé rất dễ thương, vì hay bị té nên đầu em bị móp.
Đề: Đặt câu hỏi với vần: ôm, ốp.
Mẹ em tát em đôm đốp.
Đề: Đặt câu về phần gieo âm tiết.
Có con trâu, bị ruồi bâu. Có con chim, bị vỡ tim
Nhà em có nuôi một con gà trống rất đẹp, em rất yêu nó. Hằng ngày, em cho nó ăn. Chiều chiều, em dắt nó đi dạo mát 15 phút.
Đề: Tả cái cặp đi học.
Bố em mua cho em cái cặp rất to và đẹp, hàng ngày em đeo nó đến trường, cái cặp đựng được nhiều sách vở, nó to như cái bình thuốc sâu của mẹ vậy!
Đề: Tả về ông bà nội.
Khi em được sinh ra thì bố mẹ em đã làm ma cho ông bà nội em rồi.
Đề: Tả về cô giáo mà em yêu quý.
Cô giáo em rất đẹp. Cô có vầng trán cao thể hiện sự thông minh. Mái tóc cô dài thướt tha như dòng nước. Nhưng em thích nhất vẫn là cái răng nanh của cô, nó làm cho nụ cười của cô thêm phần quyến rũ. Cô còn hay đọc tập làm văn cho tụi em chép nữa.
Đề: Tả người thầy em yêu quý nhất.
Thấm thoắt đã ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. Cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nhìn theo thầy cho đến khi thầy xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản.
Đề: Tả anh bộ đội.
Anh bộ đội cao khoảng 1,20 m, súng AK dài 1m rưỡi.
Đề 1: Viết về nhân vật Thúy Kiều: “Thúy Kiều là 1 người con gái tài sắc vẹn toàn, song nàng đã bị chế độ phong kiến vùi vào đống bùn nhơ. Đến nỗi, chịu không nổi, nàng đã nhảy xuống sông Tiền giang tự vẫn. May thay lúc đó có một bà đảng viên đi công tác về, bà liền nhảy xuống sông cứu nàng. Sau đó, Kiều giác ngộ và đi theo con đường Cách Mạng.”
Đề 2:”Em hãy phát biểu cảm nghĩ của mình về việc Nguyễn Du đã để lại cho chúng ta tác phẩm Kiều”.
Một bạn lớp 11 PTTH Cái bè, đã viết: “… Nguyễn Du là lão tiền bối của chúng ta. Mặc dù tiền bối đã sớm ra đi vào một chiều gió lạnh, nhưng vẫn làm chấn động cả giới hậu bối của chúng ta, qua bí kíp võ công “Vương Thúy Kiều” hay còn gọi là “Đoạn Trường Thất Thanh”. Bằng chứng là qua các kỳ thi, pho bí kíp này lại xuất hiện và làm “thất điên bác đảo” cả giới “hậu bối” chúng ta …”
—
Đề 3:”Em hãy tường thuật lại diễn biến chiến dịch Điện Biên Phủ”.
Bài làm của 1 học sinh lớp 9 trường PTCS cấp 2: “…. Quân địch đánh ra, quân ta đánh vào ào ào như lá tre rụng, đồng chí phe ta đánh thằng cha phe nó ghê hết sức…. Kết qủa: Sau 55 ngày đêm chiến đấu oai hùng, ngày 7-1-1991, phe ta thắng phe nó, chúng ta đã giết sống được 16,200 chúng nó, phanh thây 62 máy bay (em quên mất tên của máy bay, xin cô thông cảm)”
—
Đề 4:”Trong các tác phẩm em đã học và đọc thêm, em thích tác phẩm nào nhất ? Vì sao ? Hãy chứng minh ?”
Bài làm của bạn NAT, lớp 10B PTTH, đã viết: ” Trong kho tàng văn học VN, ca dao dân ca rất giàu tình nghĩa… Trong các tác phẩm đó em thích nhất là tác phẩm “Tắt đèn” của chị Dậu. Vì nó đã thể hiện tinh thần chống lại sự bóc lột phụ nữ của chế độ phong kiến. Chứng tỏ chị đã bán con và chó để thể hiện tinh thần kiên quyết đó…”
—
Đề 5: “Em hãy phân tích trình tự diễn biến tâm trạng nàng Kiều trong đoạn trích “Những nỗi lòng tê tái.”
Bài làm của bạn NCT, lớp 10A PTTH Phú Nhuận, có đoạn đã viết: “Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng”. Qua đó ta thấy tên khách họ Hoàng thật là tàn nhẫn, hắn hôn Thúy Kiều đã rồi lại bắt Kiều hôn lại , làm cho Kiều ngày càng biến thành gái lầu xanh chuyên nghiệp, muốn ngóc đầu lên cũng không nổi…”
—
Đề 6:”Em hãy cho biết sự bất công của phụ nữ dưới chế độ phong kiến. Bằng các tác phẩm đã học của Hồ Xuan Huong, Nguyễn Du, hãy chứng minh ?”
Một bạn tên Hoài Nhân, lớp 9 PTCS viết: “Sự bất công của người phụ nữ dưới chế độ phong kiến đó là: Họ không được tham dự bóng đá quốc tế, họ không được lái xe nhất là các loại xe con, xe gắn máy . Ngày nay, quyền giải phóng phụ nữ đã được củng cố. Hàng năm người ta lấy ngày 8/3 làm quốc khánh phụ nữ..”
—
Đề 7:”Sau khi đọc tác phẩm “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ gì về nhân vật chị Dậu?”
Bài làm của bạn NHT lớp 10B, viết: “Sau khi chiêu xong tác phẩm Tắt đèn của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ như sau: Chị Dậu là một nàng con gái có bộ lòng yêu chồng, thương con cực đại. Nàng ta rất chi dũng cảm, không sợ roi vọt. Chẳng hạn, khi thấy chồng bị đánh đập, nàng hùng dũng chưởng lại bằng mấy cú ka-ra-tê hết sức đẹp mắt… ”
—
Đề 8: “Trong bài Bình Ngô Đại cáo của Nguyễn Trãi, đoạn thơ nào đã nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của quân ta trong cuộc kháng chiến?”
Một bạn nam đã viết: Đoạn thơ sau nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của cha ông ta: “Đánh 1 trận giặc không kinh ngạc, đánh 2 trận tan tác quân ta”
—
Đề 9: “Anh chị hãy phân tích hình ảnh người lính VN qua thơ ca kháng chiến chống Mỹ” ( điển hình như bài thơ Dáng đứng Việt Nam của Lê Anh Xuân)
“Người lính của Lê Anh Xuân là một nét đẹp trong muôn vàn cái đẹp của người lính. Tuy đã gục ngã, nhưng anh cố bò mà ngồi dậỵ.. Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất, Anh xỉu rồi anh giải phóng quân ơi, Nhưng anh gượng ngồi trên xác trực thăng và chết đứng trong khi đang đứng bắn”
Bài làm của 1 bạn lớp 12 ở Bến tre, viết:
“…Trên đường băng Tân Sơn Nhất, 1 anh giải phóng tự nhiên nằm đó. Một chị đi ngang thấy anh tự nhiên nằm nên lại rờ vào mình anh và lắc lắc mấy cái, chị thấy anh nằm im nên nghĩ anh đã chết… Anh giải phóng quân mất đi trong mình không có 1 thứ giấy tờ, một tấm ảnh nào, kể cả giấy chứng minh nhân dân cũng không có…”
—
Đề 10: “Em hảy cho biết ý nghĩa của câu thơ “Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
“Theo em nghỉ thì nếu hiểu suông thì câu này rất tối ưu là vô nghĩa vì sỏi đá thì khó có thể biến thành cơm được trừ phi các nhà khoa học VN đã chế tạo ra một chất hóa học nào mà có thể biến được sỏi và đá thành thực phẩm. Còn nếu đi sâu vào ý nghĩa của câu thơ này, chúng ta phải thấy ngay là đây không phải là những sỏi đá bình thường mà theo em nghỉ thì tác giả muốn đề cập tới các mỏ đá quí của đất nước ta. Vì chỉ có đào mỏ lấy đá quí thì mới có giá trị và có thể bán để mua cơm ăn mà thôị Và chẳng những đào được đá quý có cơm ăn mà còn dư tiền mua mấy trăm gram thịt xào lên làm món mặn và có một tô canh nóng hổi nữa.
Nhà em có nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm gì cả chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa ăn ông ló đầu ra hỏi: Cơm chín chưa bây?
Đề: Tả một dụng cụ lao động.
Chiếc xẻng nhà em có rất nhiều công dụng, để hốt rác, và còn dùng để xúc cứt chó nữa.
Đề: Miêu tả về bố.
Bố em có một hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn chỉ bảo em những điều hay lẽ phải.
Đề: Em hãy miêu tả mùa Xuân.
Mùa xuân ở quê em mở rất nhiều hội. Những ngày ấy trên đường có rất nhiều các ông các bà tay cầm ô đen ô đỏ đứng nói chuyện râm ran như bầy chim líu lo gọi mẹ.
Đề: Tả cây chuối.
Nhà em có cây chuối rất to, chiều nào em cũng leo lên cây chuối ngồi hóng mát. Khi em leo lên, cành chuối rung rinh.
Đề: Tả cô giáo em.
Cô giáo em mặt đỏ như mặt trời, chân đi xào xạc tựa mây bay.
Đề: Tả buổi chào cờ đầu tuần.
Sáng thứ hai tuần nào cũng vậy, trường em lại tổ chức chào cờ. Đầu tiên là thầy hiệu phó phụ trách lao động lên mắng mỏ một tí. Sau đó đến lượt thầy hiệu trưởng lên mắng. Khi thầy hiệu trưởng mắng, cái cục ở cổ thầy cứ chạy đi, chạy lại.
Đề: Tả cây hoa hồng.
Những bông hồng xinh xinh như những con cún con đậu trên cành.
Đề: Tả cây bàng.
Ở cạnh nhà em cách một quán phở có một cây bàng. Cây bàng đã sống trên 10 năm nên nó đã già và nó đã biến thành cây đa.
Đề: Em hãy tả một con vật mà em yêu thích nhất.
Nhà em có một con chim chích bông, nó nhỏ và xinh, lông nó màu vàng óng, em thấy nó không ngừng nhảy và mổ mồi. Em rất yêu con gà của ông em.
Đề: Tả em bé.
Gần nhà em có một em bé rất dễ thương, vì hay bị té nên đầu em bị móp.
Đề: Đặt câu hỏi với vần: ôm, ốp.
Mẹ em tát em đôm đốp.
Đề: Đặt câu về phần gieo âm tiết.
Có con trâu, bị ruồi bâu. Có con chim, bị vỡ tim
Đề: Tả cái cặp đi học.
Bố em mua cho em cái cặp rất to và đẹp, hàng ngày em đeo nó đến trường, cái cặp đựng được nhiều sách vở, nó to như cái bình thuốc sâu của mẹ vậy!
Đề: Tả về ông bà nội.
Khi em được sinh ra thì bố mẹ em đã làm ma cho ông bà nội em rồi.
Đề: Tả về cô giáo mà em yêu quý.
Cô giáo em rất đẹp. Cô có vầng trán cao thể hiện sự thông minh. Mái tóc cô dài thướt tha như dòng nước. Nhưng em thích nhất vẫn là cái răng nanh của cô, nó làm cho nụ cười của cô thêm phần quyến rũ. Cô còn hay đọc tập làm văn cho tụi em chép nữa.
Đề: Tả người thầy em yêu quý nhất.
Thấm thoắt đã ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. Cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nhìn theo thầy cho đến khi thầy xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản.
Đề: Tả anh bộ đội.
Anh bộ đội cao khoảng 1,20 m, súng AK dài 1m rưỡi.
Đề: Tả con trâu (của một học sinh thành phố).
Nhà em có nuôi một con trâu. Nó đáng yêu lắm. Hàng ngày, mẹ xích nó ở góc hiên. Trên cổ nó có đeo một cái nơ màu hồng thật xinh xắn. Nó ăn rất ít cơm. Nó có khuôn mặt trái xoan thanh tú.
Đề: Tả một buổi học.
Tùng tùng tùng, tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Không còn cảnh nô nghịch, chạy nhảy nhốn nháo nữa. Các bạn, ai ai vào vị trí của người đó. Sách vở để ngay ngắn trên bàn. Cô giáo bước vào lớp. Học sinh đứng dậy chào cô. Cô mặc chiếc áo dài hoa rất đẹp. Tóc cô thẳng mượt thả đến ngang lưng. Cô đặt chiếc cặp đen lên bàn và cất tiếng dịu dàng: “Hôm nay có ai đóng tiền không?”
Đề: Tả em bé.
Ở bên nhà em có một bé gái rất dễ thương, hai mắt em bé to tròn như hai hột lạc sống, cái mũi em to như cái trống.
Đề: Tả con gà trống.
Nhà em có con gà trống rất to, chân dài. Hôm qua nó bị thiến rồi nên nó không đạp mái được nữa.
Đề: Tả một cái cây.
Cái cây rất cao và to, tán lá xum xuê, thân cây mười người ôm không xuể. Cái cây cao 15 cen ti mét.
Đề: Tả con lợn.
Con lợn nhà em. Cái mỏ nó nhọn. Cái đuôi nó cong. Cái mào nó đỏ. Cái cựa nó sắc. Em rất yêu con lợn nhà em.
Đề: Tả ông nội.
Ông nội em đẹp lão lắm, hai mắt ông tròn xoe như hai hòn bi ve, râu ông dài và mượt như chùm hoa bắp ngô, lúc nào đi ông cũng chống gậy giống như hề Sác-lô.
Đề: Tả bác công nhân.
Tay bác toàn dầu mỡ, trán thì lấm tấm mồ hôi, tai bác như hai cái mộc nhĩ. Thỉnh thoảng bác hay ra bờ rào vườn rau nhà em đi vệ sinh.
Đề 1: Viết về nhân vật Thúy Kiều: “Thúy Kiều là 1 người con gái tài sắc vẹn toàn, song nàng đã bị chế độ phong kiến vùi vào đống bùn nhơ. Đến nỗi, chịu không nổi, nàng đã nhảy xuống sông Tiền giang tự vẫn. May thay lúc đó có một bà đảng viên đi công tác về, bà liền nhảy xuống sông cứu nàng. Sau đó, Kiều giác ngộ và đi theo con đường Cách Mạng.”
Đề 2:”Em hãy phát biểu cảm nghĩ của mình về việc Nguyễn Du đã để lại cho chúng ta tác phẩm Kiều”.
Một bạn lớp 11 PTTH Cái bè, đã viết: “… Nguyễn Du là lão tiền bối của chúng ta. Mặc dù tiền bối đã sớm ra đi vào một chiều gió lạnh, nhưng vẫn làm chấn động cả giới hậu bối của chúng ta, qua bí kíp võ công “Vương Thúy Kiều” hay còn gọi là “Đoạn Trường Thất Thanh”. Bằng chứng là qua các kỳ thi, pho bí kíp này lại xuất hiện và làm “thất điên bác đảo” cả giới “hậu bối” chúng ta …”
—
Đề 3:”Em hãy tường thuật lại diễn biến chiến dịch Điện Biên Phủ”.
Bài làm của 1 học sinh lớp 9 trường PTCS cấp 2: “…. Quân địch đánh ra, quân ta đánh vào ào ào như lá tre rụng, đồng chí phe ta đánh thằng cha phe nó ghê hết sức…. Kết qủa: Sau 55 ngày đêm chiến đấu oai hùng, ngày 7-1-1991, phe ta thắng phe nó, chúng ta đã giết sống được 16,200 chúng nó, phanh thây 62 máy bay (em quên mất tên của máy bay, xin cô thông cảm)”
—
Đề 4:”Trong các tác phẩm em đã học và đọc thêm, em thích tác phẩm nào nhất ? Vì sao ? Hãy chứng minh ?”
Bài làm của bạn NAT, lớp 10B PTTH, đã viết: ” Trong kho tàng văn học VN, ca dao dân ca rất giàu tình nghĩa… Trong các tác phẩm đó em thích nhất là tác phẩm “Tắt đèn” của chị Dậu. Vì nó đã thể hiện tinh thần chống lại sự bóc lột phụ nữ của chế độ phong kiến. Chứng tỏ chị đã bán con và chó để thể hiện tinh thần kiên quyết đó…”
—
Đề 5: “Em hãy phân tích trình tự diễn biến tâm trạng nàng Kiều trong đoạn trích “Những nỗi lòng tê tái.”
Bài làm của bạn NCT, lớp 10A PTTH Phú Nhuận, có đoạn đã viết: “Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng”. Qua đó ta thấy tên khách họ Hoàng thật là tàn nhẫn, hắn hôn Thúy Kiều đã rồi lại bắt Kiều hôn lại , làm cho Kiều ngày càng biến thành gái lầu xanh chuyên nghiệp, muốn ngóc đầu lên cũng không nổi…”
—
Đề 6:”Em hãy cho biết sự bất công của phụ nữ dưới chế độ phong kiến. Bằng các tác phẩm đã học của Hồ Xuan Huong, Nguyễn Du, hãy chứng minh ?”
Một bạn tên Hoài Nhân, lớp 9 PTCS viết: “Sự bất công của người phụ nữ dưới chế độ phong kiến đó là: Họ không được tham dự bóng đá quốc tế, họ không được lái xe nhất là các loại xe con, xe gắn máy . Ngày nay, quyền giải phóng phụ nữ đã được củng cố. Hàng năm người ta lấy ngày 8/3 làm quốc khánh phụ nữ..”
—
Đề 7:”Sau khi đọc tác phẩm “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ gì về nhân vật chị Dậu?”
Bài làm của bạn NHT lớp 10B, viết: “Sau khi chiêu xong tác phẩm Tắt đèn của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ như sau: Chị Dậu là một nàng con gái có bộ lòng yêu chồng, thương con cực đại. Nàng ta rất chi dũng cảm, không sợ roi vọt. Chẳng hạn, khi thấy chồng bị đánh đập, nàng hùng dũng chưởng lại bằng mấy cú ka-ra-tê hết sức đẹp mắt… ”
—
Đề 8: “Trong bài Bình Ngô Đại cáo của Nguyễn Trãi, đoạn thơ nào đã nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của quân ta trong cuộc kháng chiến?”
Một bạn nam đã viết: Đoạn thơ sau nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của cha ông ta: “Đánh 1 trận giặc không kinh ngạc, đánh 2 trận tan tác quân ta”
—
Đề 9: “Anh chị hãy phân tích hình ảnh người lính VN qua thơ ca kháng chiến chống Mỹ” ( điển hình như bài thơ Dáng đứng Việt Nam của Lê Anh Xuân)
“Người lính của Lê Anh Xuân là một nét đẹp trong muôn vàn cái đẹp của người lính. Tuy đã gục ngã, nhưng anh cố bò mà ngồi dậỵ.. Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất, Anh xỉu rồi anh giải phóng quân ơi, Nhưng anh gượng ngồi trên xác trực thăng và chết đứng trong khi đang đứng bắn”
Bài làm của 1 bạn lớp 12 ở Bến tre, viết:
“…Trên đường băng Tân Sơn Nhất, 1 anh giải phóng tự nhiên nằm đó. Một chị đi ngang thấy anh tự nhiên nằm nên lại rờ vào mình anh và lắc lắc mấy cái, chị thấy anh nằm im nên nghĩ anh đã chết… Anh giải phóng quân mất đi trong mình không có 1 thứ giấy tờ, một tấm ảnh nào, kể cả giấy chứng minh nhân dân cũng không có…”
—
Đề 10: “Em hảy cho biết ý nghĩa của câu thơ “Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
“Theo em nghỉ thì nếu hiểu suông thì câu này rất tối ưu là vô nghĩa vì sỏi đá thì khó có thể biến thành cơm được trừ phi các nhà khoa học VN đã chế tạo ra một chất hóa học nào mà có thể biến được sỏi và đá thành thực phẩm. Còn nếu đi sâu vào ý nghĩa của câu thơ này, chúng ta phải thấy ngay là đây không phải là những sỏi đá bình thường mà theo em nghỉ thì tác giả muốn đề cập tới các mỏ đá quí của đất nước ta. Vì chỉ có đào mỏ lấy đá quí thì mới có giá trị và có thể bán để mua cơm ăn mà thôị Và chẳng những đào được đá quý có cơm ăn mà còn dư tiền mua mấy trăm gram thịt xào lên làm món mặn và có một tô canh nóng hổi nữa.
Đề: Tả về con vật mà em yêu thích.
Nhà em nuôi một con mèo. Thân hình của nó to bằng cái chậu tắm còn đôi tai nó lại chỉ nhỏ bằng cái móng tay của em.
Đề: Tả về gia đình em.
Nhà em có 3 người, em thì đi học, mẹ em thì làm ruộng, còn bố em làm bộ đội ngoài đảo xa và bán điện thoại di động.
Đề: Tả con gà trống (của một học sinh thành phố).
Nhà em có một con gà trống. Trông nó rất đẹp. Toàn thân nó phủ một màu vàng. Nó chẳng biết gáy cũng chẳng biết làm gì. Miệng nó thường ngậm một bông hoa hồng. Mẹ em thường đặt nó trên bàn thờ để thắp hương cúng cụ.
Đề: Đặt câu có từ Hán Việt.
Cái thủ của bạn Hương rất to.
Đề: Hãy tả về một người bạn thân của em.
Em có cô bạn tên là Hương. Bạn có mái tóc đen nhánh. Đôi mắt to, cái bụng của bạn trắng hếu.
Đề: Hãy tả một loại cây mà nhà em trồng?
Nhà em có trồng một cây chuối. Đến mùa chuối ra quả. Cả buồng chuối dài 3 cm. Lúc quả chín mẹ em chia cho hàng xóm, ăn mấy ngày không hết.
Đề: Tả về vật nuôi trong nhà em.
Nhà em có một con mèo tam thể rất đẹp. Nó tên là Miu Miu. Lông nó óng mượt. Đôi mắt nó tròn to như 2 hòn bi. Mấy cái râu vểnh lên vểnh xuống. Từ ngày có Miu Miu, chuột chạy hết sang nhà hàng xóm. Em rất quý con mèo nhà em.
(st)
Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2011
Last
Cái người mà BẠN hay giao du sẽ quyết định tương lai BẠN có thành công hay không?
Rober Kiyosaki
Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011
Câu chuyện làm cho hơn 1 tỷ người rơi nước mắt
Như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.
“Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.
Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
- Các vị… các vị là…
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
o O o
Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
_ST_
“Việc này có ý nghĩa như thế nào?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.
Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
- Các vị… các vị là…
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!
Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
o O o
Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
_ST_
Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011
Hai chiếc hộp
Tôi có trong tay hai chiếc hộp mà Thượng đế đã trao cho tôi cất giữ. Ngài nói với tôi:” Hãy bỏ tất cả nỗi buồn của con vào chiếc hộp màu đen, còn những niềm vui con hãy bỏ vào chiếc hộp màu vàng”.
Tôi ghi nhớ lời dặn dò của Thượng đế, về hai chiếc hộp sẽ chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn của tôi trong cuộc sống. Thời gian trôi qua, chiếc hộp màu vàng ngày càng nặng, còn chiếc hộp màu đen không hiểu sao vẫn nhẹ tênh như trước. Một hôm do tò mò, tôi bèn mở nắp chiếc hộp màu đen để tìm hiểu lý do vì sao chiếc hộp lại nhẹ như vậy. Và tôi nhìn thấy dưới đáy hộp là một lỗ thủng nhỏ, mà từ đó nỗi buồn của tôi đã chảy đi. Tôi đưa cho Thượng đế xem chiếc hộp bị thủng và bối rối nói:” Thưa Thượng đế, con thắc mắc không biết những nỗi buồn của con lọt đi đâu?” Thượng đế mỉm cười và nói:” Cô bé của ta, tất cả những nỗi buồn của con đã chảy đến với ta!”. Tôi hỏi Thượng đế tại sao ngài lại đưa cho tôi hai chiếc hộp và tại sao chiếc hộp màu đen lại có lỗ thủng? Ngài trả lời:” Con gái của ta, chiếc hộp màu vàng để con mong chờ và cất giữ những niềm vui, hạnh phúc, còn chiếc hộp màu đen làm vơi đi những nỗi buồn của con!”.
Bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể trao tặng những người bạn, người thân yêu của mình hai chiếc hộp để mang lại cho họ những hy vọng về niềm vui, chia sẻ những nỗi buồn nếu chúng ta yêu và thật sự quan tâm đến người khác.
ST
Tôi ghi nhớ lời dặn dò của Thượng đế, về hai chiếc hộp sẽ chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn của tôi trong cuộc sống. Thời gian trôi qua, chiếc hộp màu vàng ngày càng nặng, còn chiếc hộp màu đen không hiểu sao vẫn nhẹ tênh như trước. Một hôm do tò mò, tôi bèn mở nắp chiếc hộp màu đen để tìm hiểu lý do vì sao chiếc hộp lại nhẹ như vậy. Và tôi nhìn thấy dưới đáy hộp là một lỗ thủng nhỏ, mà từ đó nỗi buồn của tôi đã chảy đi. Tôi đưa cho Thượng đế xem chiếc hộp bị thủng và bối rối nói:” Thưa Thượng đế, con thắc mắc không biết những nỗi buồn của con lọt đi đâu?” Thượng đế mỉm cười và nói:” Cô bé của ta, tất cả những nỗi buồn của con đã chảy đến với ta!”. Tôi hỏi Thượng đế tại sao ngài lại đưa cho tôi hai chiếc hộp và tại sao chiếc hộp màu đen lại có lỗ thủng? Ngài trả lời:” Con gái của ta, chiếc hộp màu vàng để con mong chờ và cất giữ những niềm vui, hạnh phúc, còn chiếc hộp màu đen làm vơi đi những nỗi buồn của con!”.
Bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể trao tặng những người bạn, người thân yêu của mình hai chiếc hộp để mang lại cho họ những hy vọng về niềm vui, chia sẻ những nỗi buồn nếu chúng ta yêu và thật sự quan tâm đến người khác.
ST
Lắng nghe tiếng thì thầm
Một giám đốc trẻ tuổi, thành đạt phóng chiếc xe hơi thể thao đời mới hiệu Jaguar khá nhanh qua khu phố bên cạnh. Anh dòm chừng bọn trẻ con có thể bất ngờ lao qua từ chỗ đậu xe và anh giảm tốc độ vì nghĩ hình như vừa thoáng thấy bóng người.
Khi xe anh chạy qua, không có bóng đứa trẻ nào. Nhưng bất ngờ, một viên đá bay thẳng vào cánh cửa xe. Anh thắng gấp và lùi xe về chỗ viên đá bay ra.
Anh nhào khỏi xe, chộp lấy thằng nhóc đang còn đứng đấy và quát to: “Mày nghĩ mày đã làm gì hả nhóc?”
Cơn nóng giận càng bốc lên: “Xe này là xe mới và viên đá của mày sẽ tốn bộn tiền đấy con ạ. Tại sao mày chơi thế hả?”
“Anh ơi, làm ơn. Em xin lỗi nhưng em không còn cách nào khác” – Cậu bé van xin – “Em phải ném đá vì không ai chịu dừng lại cả…”
Nước mắt chảy dài xuống cằm cậu bé khi cậu nhìn quanh bãi đậu xe. “Kia là anh trai của em” – cậu nói – “Anh ấy ngã khỏi xe lăn nhưng em không thể nào bế anh ấy vào lại được”.
Sụt sịt khóc, cậu bé năn nỉ chàng giám đốc: “Anh có thể làm ơn giúp em đưa anh ấy vào lại xe được không ạ? Anh ấy đã bị thương mà anh ấy nặng quá đối với em”.
Nghe thế, chàng giám đốc nuốt cơn giận vào lòng. Anh đã giúp chàng trai tật nguyền lên xe lăn, lấy khăn tay lau những vết trầy xước và kiểm tra cẩn thận xem mọi việc đã ổn chưa.
“Cám ơn anh và cầu Chúa phù hộ cho anh” – cậu bé nói với giọng đầy biết ơn. Chàng giám đốc nhìn theo dáng cậu bé đang đẩy chiếc xe lăn đi xa dần.
Đoạn đường anh trở lại với chiếc xe hơi đắt tiền của mình sao bỗng trở nên dài đến thế. Và anh đã không sửa lại cánh cửa xe bị hỏng kia. Anh muốn giữ lại bằng chứng ấy để nhắc mình đừng đi qua cuộc đời nhanh quá đến nỗi ai đó phải ném đá mới mong được mình chú ý.
Luôn có những tiếng thì thầm trong tâm hồn của bạn. Đôi khi bạn chẳng có thời gian để lắng nghe. Và đây là lựa chọn của bạn: hãy lắng nghe … hoặc chờ đến khi gặp một hòn đá!
~~~ST~~~
Khi xe anh chạy qua, không có bóng đứa trẻ nào. Nhưng bất ngờ, một viên đá bay thẳng vào cánh cửa xe. Anh thắng gấp và lùi xe về chỗ viên đá bay ra.
Anh nhào khỏi xe, chộp lấy thằng nhóc đang còn đứng đấy và quát to: “Mày nghĩ mày đã làm gì hả nhóc?”
Cơn nóng giận càng bốc lên: “Xe này là xe mới và viên đá của mày sẽ tốn bộn tiền đấy con ạ. Tại sao mày chơi thế hả?”
“Anh ơi, làm ơn. Em xin lỗi nhưng em không còn cách nào khác” – Cậu bé van xin – “Em phải ném đá vì không ai chịu dừng lại cả…”
Nước mắt chảy dài xuống cằm cậu bé khi cậu nhìn quanh bãi đậu xe. “Kia là anh trai của em” – cậu nói – “Anh ấy ngã khỏi xe lăn nhưng em không thể nào bế anh ấy vào lại được”.
Sụt sịt khóc, cậu bé năn nỉ chàng giám đốc: “Anh có thể làm ơn giúp em đưa anh ấy vào lại xe được không ạ? Anh ấy đã bị thương mà anh ấy nặng quá đối với em”.
Nghe thế, chàng giám đốc nuốt cơn giận vào lòng. Anh đã giúp chàng trai tật nguyền lên xe lăn, lấy khăn tay lau những vết trầy xước và kiểm tra cẩn thận xem mọi việc đã ổn chưa.
“Cám ơn anh và cầu Chúa phù hộ cho anh” – cậu bé nói với giọng đầy biết ơn. Chàng giám đốc nhìn theo dáng cậu bé đang đẩy chiếc xe lăn đi xa dần.
Đoạn đường anh trở lại với chiếc xe hơi đắt tiền của mình sao bỗng trở nên dài đến thế. Và anh đã không sửa lại cánh cửa xe bị hỏng kia. Anh muốn giữ lại bằng chứng ấy để nhắc mình đừng đi qua cuộc đời nhanh quá đến nỗi ai đó phải ném đá mới mong được mình chú ý.
Luôn có những tiếng thì thầm trong tâm hồn của bạn. Đôi khi bạn chẳng có thời gian để lắng nghe. Và đây là lựa chọn của bạn: hãy lắng nghe … hoặc chờ đến khi gặp một hòn đá!
~~~ST~~~
Kiểm tra sự tự tin
Đó là một bài kiểm tra kỳ lạ nhất từ khi tôi đi học. Hôm đó, thầy giáo vào lớp và phát cho mỗi người chúng tôi một bài kiểm tra toán. Bài kiểm tra được chia làm ba đề riêng lẻ, có ghi chú rất rõ ràng ngay từ đầu: loại một gồm những câu hỏi vừa dễ vừa khó, nếu làm hết sẽ được 10 điểm; loại hai là đề bài ở mức trung bình, làm hết sẽ được 8 điểm; loại ba có tổng điểm là 6 với những câu hỏi rất dễ.
Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại không làm được bài khó nên phần lớn chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại đề số 3 hoặc số 2 cho chắn ăn.
Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn vì thầy không hề chấm, cứ ai làm đề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể sai hay đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy. Và các bạn có biết câu trả lời của thầy là gì không?
Thầy đã nói với chúng tôi rằng đó không phải là bài kiểm tra kiến thức mà là bài kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành hiện thực. Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà không hề ngó qua để nhận thấy rằng số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số điểm là 6.
Có những việc nhìn bề ngoài tưởng như khó nên chúng ta thường rút lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên mạo hiểm một lần vì nếu không vượt chướng ngại vật thì làm sao biết khả năng của mình đến đâu, và làm sao về đích như ước mơ của mình.
(ST)
Học sinh có quyền lựa chọn làm một trong ba đề đó. Vì thời gian khá gấp gáp, lại e ngại không làm được bài khó nên phần lớn chúng tôi đều cắm đầu vào làm ngay loại đề số 3 hoặc số 2 cho chắn ăn.
Một tuần sau khi thầy giáo trả bài kiểm tra, chúng tôi còn ngạc nhiên hơn vì thầy không hề chấm, cứ ai làm đề nào thì thầy cho đúng tổng điểm của đề đó, bất kể sai hay đúng. Quá ngạc nhiên, chúng tôi đã hỏi thầy. Và các bạn có biết câu trả lời của thầy là gì không?
Thầy đã nói với chúng tôi rằng đó không phải là bài kiểm tra kiến thức mà là bài kiểm tra sự tự tin. Thầy nói ai trong chúng tôi cũng muốn đạt điểm 10 nhưng ít ai dám vượt qua thử thách để biến ước mơ đó thành hiện thực. Chúng tôi biết nếu làm đề 10 điểm, chúng tôi sẽ phải làm thêm những câu hỏi khó nên đã bỏ cuộc ngay từ đầu mà không hề ngó qua để nhận thấy rằng số câu rất dễ trong đề này cũng vừa tròn với tổng số điểm là 6.
Có những việc nhìn bề ngoài tưởng như khó nên chúng ta thường rút lui ngay từ phút đầu tiên mà không hề cân nhắc. Nhưng đôi khi chúng ta cũng nên mạo hiểm một lần vì nếu không vượt chướng ngại vật thì làm sao biết khả năng của mình đến đâu, và làm sao về đích như ước mơ của mình.
(ST)
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)
