Rồi sẽ có một ngày ta ngoái lại
Bạn bè ơi khi ấy có còn nhau ?
Cơn lốc đời đưa đẩy bạn về đâu
Ta ngoái lại tìm nhau e mất dấu
Ta ngoái lại tìm nhau đừng ẩn náu
Góc bạn bè yên ấm cảm thông ơi !
Ta ngoái lại rụng rời đôi cánh mỏi
Góc bạn bè tin cậy bớt chơi vơi
Rồi sẽ có một ngày sau tháng ngày dâu bể
Chúng mình cùng ngoái lại tìm nhau
Ta nói yêu thương khi mắt đã đổi màu
Bàn tay héo cầm lâu cho ấm mãi.
(ST)
----------------------------------------
Mỗi người, trong cuộc đời bao giờ cũng có những miền ký ức riêng để hoài niệm, để tìm về, ngụp lặn trong đó mà trăn trở và nhìn lại mình sau một hành trình khó nhọc. Với tôi, đó là miền ký ức của những năm tháng học trò đau đáu nỗi niềm của một đứa con nhà đất cát. Cũng như những người bạn cùng trang lứa, tôi có một tuổi thơ lấm láp, tủi hờn nhưng vô cùng đẹp đẽ. Đó là cái đẹp lấp lánh của những ước mơ, những khát vọng được cấy trồng trên cánh đồng lam lũ. Mỗi đứa lớn lên, ôm theo mình những khát vọng lớn lao, hăm hở vào đời. Nhưng đời quá rộng và rất nhiều ngả đường. Những ngả đường dài hơn ý nghĩ. Cuộc sống vẫn đang trôi, những điều mới mẻ luôn làm cho con người ta có cảm giác choáng ngợp, lạ lẫm và lạc lõng, có thể ảo tưởng, ngộ nhận, có thể lạc đường, cũng có thể bằng lòng với chính mình. Luôn tự nhìn lại mình, để tìm ra những điều khôn dại, nhận ra những gì được mất, để sống với những khát vọng đẹp đẽ, để tự tin hơn, hưng phấn hơn và định hướng tốt hơn trước một cuộc sống ngồn ngộn những điều mới lạ.
(ST)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét