- Trong những khảo sát gần đây, các nhà nghiên cứu xã hội nhận thấy rằng ngày càng có nhiều trường hợp các mái ấm gia đình bị đe dọa bởi… những người bạn!
Từng chút, từng chút một rất đúng lúc, rất “ý tứ” và rồi mối quan hệ bạn bè ấy chuyển thành những nhớ nhung ngoài luồng, thậm chí tìm cách hợp thức hóa thành “trong luồng” bằng đơn ly hôn, sự ghẻ lạnh… Nhưng nói thế không lẽ phải tuyệt giao với tất cả bạn bè khi đã lập gia đình?
Sự thật bạn vẫn nên tiếp tục mối quan hệ bạn bè ấy và chỉ cần lưu ý đến các quy tắc dưới đây để bảo vệ mái ấm của mình (vì biết rằng những quan tâm bên ngoài thường khiến dễ rung rinh hơn bên trong!).
• Ghi nhớ rằng công sở luôn tiềm tàng “những gợi ý sa ngã” nguy hiểm. Ngày gặp nhau ít ra cũng 8 tiếng, mà lại là 8 tiếng năng động nhất mới chết chứ (đâu như chiều tối về gặp người thương thì đã mệt đứ đừ rồi còn gì), công việc chung – hiểu ý nhau khiến dễ đồng cảm, rồi cả mặt kiến thức nữa - luôn có dịp để “trưng trổ” lấy oai… Do vậy, đừng luôn luôn dùng cơm trưa hay uống nước giải lao với chỉ một - đồng - nghiệp – thân nào đó. Các mối tình công sở ngoài luồng thường có cùng khởi đầu như vậy.
• Hạn chế các mối quan hệ thân mật trên mức cần thiết, nhất là suy nghĩ đóng vai người hùng hay bà tiên với một tâm hồn yếu đuối nào đó dẫu biết rằng tâm hồn yếu đuối, đáng thương ấy có cảm tình rất đặc biệt với mình. Xác suất để "tơ lòng thòng" từ hai phía quấn quyện lấy nhau chiếm hết 98%, 2% còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào “độ bén” của lương tâm mà thôi.
• Chỉ trao đổi các vấn đề liên quan đến hôn nhân – gia đình ở trong nhà. Nếu bạn buộc phải thổ lộ những chuyện trong nhà như vậy, hãy chắc chắn đó ít nhất là nhân viên tư vấn có trình độ chuyên môn, hoặc ba mẹ ruột. Trường hợp bạn bè có biết và “góp ý” thì bạn cần mạnh dạn đưa ra những mặt tích cực để chống đỡ. Đây không phải là che đậy song mọi người đều có chức năng riêng của mình, và bạn cần nhận ra đâu là nơi thật sự an toàn để gởi gắm tâm sự.
• Giữ cho những ngọn lửa lòng xưa cũ tắt hẳn. Nếu biết người cũ sẽ xuất hiện trong buổi họp lớp, hãy mời “người đương thời” đi cùng bạn. Nếu bạn thật sự muốn bảo vệ mái ấm của mình, hãy cân nhắc thật kỹ các lời mời riêng lẻ kiểu bạn bè lâu ngày gặp gỡ, hàn huyên đôi chút từ những hình bóng xưa. Ông bà chẳng sai khi bảo: “Tình cũ không rủ cũng tới”!
• Không trao đổi quá nhiều về đời sống hôn nhân của mình với bạn bè trên mạng. Thế giới mạng tự do nhưng cũng thật mông lung; bạn sẽ chẳng thể biết được khi nào thì những thổ lộ trong một phút buồn rầu hớ hênh nào đó được hê lên cho cả làng cùng biết. Chưa kể đến khi không giao tiếp mặt đối mặt, các cơ hàm, đầu ngón tay và đầu lưỡi thường hoạt động năng nổ và trơn tru nhất và thế là dễ ngã lòng nhất.
Nếu được, hãy đề cập đến người bạn đời của bạn và mời anh ta cùng tham gia các “phố rùm” này nọ trên mạng, như vậy các con sâu mạng sẽ phải từ bỏ những ý nghĩ không hay. Đặc biệt lưu tâm đến các gợi ý “trao đổi cởi mở” về tình dục trên mạng.
• Sau cùng cần đảm bảo xung quanh bạn cũng là những người bạn có đời sống gia đình hạnh phúc, lành mạnh hơn là những người theo đuổi “lối sống mới”. Những rỉ tai về một thế giới khác, hấp dẫn hơn thoạt đầu bạn sẽ không lưu tâm nhưng dần dần bạn sẽ bị hút vô lúc nào không hay. “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” chẳng hề thừa trong hoàn cảnh hay trường hợp nào.
BÙI NGUYỄN QUÝ ANH (tổng hợp từ Internet)
Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011
Hạnh phúc ở dưới chân
Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết. Ngọn cỏ non đẹp dịu dàng như một nàng thiếu nữ đang uốn mình mềm mại với chiếc áo dài tha thướt xanh màu ngọc biếc, giản đơn và quyến rũ…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.
“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.
Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.
Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…
“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.
“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.
“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.
Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…
Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.
Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.
Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…
Cây cao lớn, sừng sững tựa một chàng trai lực lưỡng đang vươn những cánh tay dài chắc chắn, trải rộng tán lá khỏe mạnh ra xung quanh như bao bọc, chở che, như ôm lấy Cỏ vào lòng. Đầm ấm…
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi. Đến một ngày trời xanh hửng nắng, gió mát vi vu thổi, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, phiêu lãng ở trên cao. Cây mơ màng, đưa mắt ngước nhìn lên phía những vì sao và nghĩ: “Đẹp quá, nơi đó phải chăng là thiên đàng?”. Cây quyết định sẽ đi đến đó, quyết định rời bỏ ngọn Cỏ, vươn cao mình lên phía những vì sao.
“Anh đi đâu vậy ?” - Cỏ cất tiếng hỏi khẽ.
“Tôi đi tìm những vì sao hạnh phúc” - Cây lạnh lùng đáp và cất bước ra đi. Cỏ im lặng nhìn theo, cúi đầu không nói. Cỏ ở lại một mình nơi triền đất thảo nguyên rộng lớn, còn Cây thì ngày càng vút cao và những cành lá ngày càng vươn xa. Bởi vì Cây mong một ngày đi đến bầu trời cao. Bởi vì Cây mơ ước một ngày được gặp các vì sao ngời sáng…
Khoảng cách của Cây và Cỏ cũng ngày càng xa hơn…
Cuộc sống lặng lẽ trôi đi. Cho đến một ngày, Cây đã trở thành bậc đại thụ sừng sững giữa thảo nguyên bát ngát nhưng vẫn chưa với được những vì sao cho riêng mình… Cỏ cũng không còn màu xanh nữa mà trở nên vàng úa, và lặng lẽ ở phía dưới cây cao.
Cây bắt đầu mệt mỏi nhận ra rằng mình không thể đi đến cái nơi bản thân vẫn cho là thiên đường hạnh phúc. Cây hối hận nhìn xuống phía dưới. Cỏ vẫn ngồi đó, vẫn đang vui đùa với những cánh hoa, vẫn đang thướt tha cùng muôn loài bướm.
Cây chợt cảm thấy nuối tiếc, hối hận khi hiểu: Hạnh phúc chính là điều mà Cây đã từng có và đánh mất. Cây buồn, nỗi buồn không thể nói cùng ai…
“Cây ở trên đó thế nào?” - Một ngày Cỏ cất tiếng hỏi thăm.
“Mọi thứ ở đây đều tốt. Được làm bạn với Gió và nghe tiếng chim hót líu lo. Cuộc sống muôn màu và rất là vui vẻ” - Cây ngẩng cao đầu trả lời ngọn Cỏ.
“Vậy là Cây đã tìm thấy những vì sao hạnh phúc ?” - Cỏ nhìn Cây hỏi tiếp.
Cây gật đầu đưa mắt nhìn Cỏ rồi khẽ mỉm cười quay đi, ngẩng cao đầu hướng về phía các vì sao lơ đãng. Không phải vì Cây muốn tiếp tục đi tìm hạnh phúc mà đơn giản, Cây đang cố tránh một ánh mắt nhìn. Vì Cây đang nói dối! Vì Cây biết mình cô độc. Vì Gió chỉ đến rồi Gió lại đi. Gió bỏ Cây ở lại và lả lơi thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại. Và Chim cũng vậy, Chim không thể ở đó hót mãi cho Cây nghe.
Cây biết Cây là kẻ cô đơn nhưng cái bản tính kiêu căng vốn có đã không cho phép Cây hạ độ cao, thừa nhận sự nuối tiếc. Cây sợ phải xấu hổ, sợ tỏ ra mình yếu đuối. Vì thế, Cây mãi ngẩng cao đầu và không chịu nhìn xuống…
Cuộc sống lại lặng lẽ trôi đi… Cho đến một ngày, Bão đến! Cây đương đầu chống chọi. Bão gào rú, Cây ngả nghiêng rung chuyển. Bão thổi mạnh, Cây bật gốc lung lay. Bão cười, Bão đẩy nhẹ, Cây ngã xuống đổ gục, nằm yên trên thảo nguyên lạnh lẽo… Cây kiệt sức, lịm đi.
Hôm sau Bão hết, trời xanh lại hừng sáng. Cây mở mắt nhìn lên, bầu trời xa vời vợi, nhưng màu xanh của Cỏ thì lại thật gần, và ấm áp.
Cây chết, cỏ mọc xung quanh. Một thời gian sau nơi cây đổ xuống mọc lên một loài cây lạ. Và người ta đặt cho nó tên là cây Xấu Hổ. Một cây Xấu Hổ với cỏ mọc xung quanh.
Đôi khi con người ta cứ mải mê lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc để rồi có lúc chợt nhận ra rằng hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình nhưng lại không có đủ can đảm và không đủ dũng cảm để cúi xuống nhặt nó lên…
Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011
Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011
Tortoise is dancing at satisfaction
Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011
Tớ xin lỗi - Sign language
Hey, bạn có thấy nắng đang cười vui
Nhẹ nhàng xoay quanh ông mặt trời tròn xoe đứng nghiêng ngả
Làm rơi nhưng tia nắng mai đầu tiên
Mây làm vơi nắng giữa đệm trời xanh
Khẽ thì thầm nhỏ to một điều rằng bạn có đang buồn
Bạn có đang giận hờn một ai
Gió khẽ nói rằng là kẻ đáng ghét
Cứ mãi luôn thích khóc nhè thôi
Muốn gửi đến bạn một khúc ca này
Điều mình rất muốn nói ra
Rằng mình muốn nói cho mình xin lỗi nhé
Vì đã trót đánh rơi nụ cười của bạn giữa muộn phiền
Này bạn giấc mơ hiền
Hãy cười lên nhé trái tim buồn ơi
Cho mình xin lỗi
Mình thật là ngốc nghếch
Dành tặng bạn đó nắng mai sẽ luôn chói chang trên môi cười
Và mình đã ước nguyện rằng bạn mãi mãi của riêng mình thôi
Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011
Vật quí
Có một người đàn bà đi máy bay. Nhưng có một viên kim cương nên không biết làm cách nào qua hải quan được. Chợt bà thấy một cha cố đang đi ngang qua bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm. Ðến chỗ khai báo nhân viên hải quan hỏi cha: Cha có gì khai báo không?
Cha cố tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói:Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích.
Nhân viên hải quan cười nói:Cha vui tính quá! Mời cha qua.
Cha cố tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói:Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích.
Nhân viên hải quan cười nói:Cha vui tính quá! Mời cha qua.
@@@
- Không biết võ công + té núi + học võ công + trả thù = phim kiếm hiệp Hồng Kông
- Tình cờ gặp mặt + yêu nhau + chàng hoặc nàng chết = phim hàn quốc.
- Nhiều cảnh đánh nhau + nhiều cảnh hôn nhau + trả thù = phim hành độngMỹ.
- Tình tiết chậm chạp + hút thuốc + hôn nhau + tắt đèn + hông biết =phim Việt Nam .
- Oan gia + cãi nhau + khóc sướt mướt + thành đôi = phim tình cảm Đài Loan.
- Cảnh phim hoành tráng + diễn viên đẹp + hông hiểu gì hết = phim đạt giải oscar
Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011
Ronaldinho Goal Top 10
Bạn tốt, bạn xấu
Bạn còn nhớ Bob Hayes, từng được mệnh danh là “Người nhanh nhất thế giới” không? Anh đã từng được xem là một anh hùng tại Thế vận hội Tokyo năm 1964, khi đoạt huy chương vàng điền kinh cự ly 100m và đạt một kỷ lục đáng kinh ngạc khi trong 100m cuối cùng của cự ly 400m tiếp sức, anh đã chạy trong vòng 8,5 giây!
Sau đó, anh được nhận vào làm một chức vụ khá cao tại Dallas Cowboys. Huấn luyện viên điền kinh của anh nói, nếu ông được phép ước có một đứa con thì đó chính là Bob Hayes.
Thế nhưng, vào tháng 4 năm 1979, Bob đã bị bắt khi đang bán lén ma túy và các chất gây nghiện khác. Anh phải nhận hai bản án tù 5 năm. Từ trên đỉnh cao danh vọng, Bob đã trở thành một tên tội phạm.
Theo Bob Hayes, sở dĩ anh như thế chính là vì không có khả năng nhận ra ai là bạn tốt và ai là bạn xấu. Anh đã giao du với những người bạn không ra gì và phải gánh lấy rắc rối.
Như một quy luật, mỗi người trong chúng ta là một tấm gương phản ánh những suy nghĩ lối sống của những người mà ta kết giao. Bạn đang quen biết với những người như thế nào?
ST
Sau đó, anh được nhận vào làm một chức vụ khá cao tại Dallas Cowboys. Huấn luyện viên điền kinh của anh nói, nếu ông được phép ước có một đứa con thì đó chính là Bob Hayes.
Thế nhưng, vào tháng 4 năm 1979, Bob đã bị bắt khi đang bán lén ma túy và các chất gây nghiện khác. Anh phải nhận hai bản án tù 5 năm. Từ trên đỉnh cao danh vọng, Bob đã trở thành một tên tội phạm.
Theo Bob Hayes, sở dĩ anh như thế chính là vì không có khả năng nhận ra ai là bạn tốt và ai là bạn xấu. Anh đã giao du với những người bạn không ra gì và phải gánh lấy rắc rối.
Như một quy luật, mỗi người trong chúng ta là một tấm gương phản ánh những suy nghĩ lối sống của những người mà ta kết giao. Bạn đang quen biết với những người như thế nào?
ST
Hãy làm điều mà bạn muốn
Để tôi kể cho bạn nghe câu chuyện về một cô bé sinh ra trong một gia đình rất nghèo ở Backwoods, bang Tennessee. Cô là đứa con thứ 20 trong số 22 đứa, sinh thiếu tháng và rất yếu ớt đến nỗi người ta còn không chắc là cháu bé có sống sót nổi không.Năm lên bốn, cô bé bị mắc cùng lúc hai chứng bệnh viêm phổi và ban đỏ. Sự kết hợp chết người này đã để lại cho cô gái nhỏ một chân trái tê bại và vô dụng. Cô bé phải mang một cái nẹp bằng sắt ở chân. Nhưng cũng may là cô bé có một người mẹ luôn động viên cô.[/i]
Người mẹ này luôn khuyến khích cô con gái nhỏ của mình, một cô bé thông minh và luôn oán hận cái chân cùng với chiếc nẹp, rằng cô có thể làm bất cứ thứ gì mà cô muốn và tất cả những gì cô bé cần là niềm tin, sự bền bỉ, dũng khí và một ý chí không thể khuất phục.
Năm lên chín, cô gái nhỏ được phép bỏ chiếc nẹp đi, và chập chững tập những bước đi đầu tiên. Bác sĩ bảo rằng cô bé sẽ không bao giờ còn đi lại như bình thường được. Trong bốn năm, cô đã luyện được những bước dài và nhịp nhàng, thật là một điều diệu kì trong y học. Sau đó cô bé đã nảy ra một ý định, một ý định lạ thường, rằng cô sẽ trở thành nữ vận động viên điền kinh giỏi nhất thế giới. Chính xác là cô bé muốn gì – Một vận động viên với cái chân như thế ư?
Ở tuổi mười ba, cô bắt đầu tham gia vào các cuộc đua. Cô luôn về chót. Cô gái nhỏ tham gia vào bất kì cuộc đua nào ở trường trung học, và trong tầt cả các cuộc đua ấy cô luôn về chót. Tất cả mọi người khuyên cô nên bỏ cuộc. Tuy nhiên, vào một ngày đẹp trời nọ, cô bé về áp chót. Thế là đã đến những ngày cô bé có thể trở thành nguời thắng cuộc. Kể từ đó trở về sau, Wilma Rudolph luôn về nhất trong tất cả các cuộc đua mà cô tham gia.
Sau đó, Wilma đến đại học bang Tennessee để gặp một huấn luyện viên tên là Ed Temple. Ông huấn luyện viên đã nhìn thấy được ý chí không gì khuất phục được, một niềm tin vững mạnh và tài năng thiên bẩm của cô. Ông đã huấn luyện Welma hết mình để cô có thể thực hiện ước mơ của mình là tham gia vào đại hội Olympic.
Cuối cùng, Welma cũng được tham gia vào đại hôi Olympic, lọt vào vòng chung kết và thi đấu với nhà đương kim vô địch người Đức là Jutta Heine. Chưa ai từng đánh bại Jutta. Nhưng trong cuộc đua cự ly ngắn 100m, Wilma Rudolph đã về nhất. Cô tiếp tục đánh bại Jutta trong nội dung 200m. Giờ đây cô đã đạt được hai huy chương vàng Olympic.
Bước sang chặng đua tiếp sức 400m. Wilma lại đối đầu với Jutta một lần nữa. Hai vận động viên đầu tiên trong đội của Wilma đã thi đấu rất tuyệt vời. Nhưng khi người thứ ba chuyển thanh gỗ cho Wilma, cô đã quá phấn khích đến nỗi đánh rơi nó, và Wilma nhìn thấy Jutta phóng đi trên đường đua. Không ai có thể đuổi kịp tốc độ chóng mặt của cô gái nhanh như chớp đó. Nhưng Wilma đã làm nên điều kì diệu! Wilma Rudolph đã giành được huy chương vàng Olympic thứ ba.
CaptainSinbad
Người mẹ này luôn khuyến khích cô con gái nhỏ của mình, một cô bé thông minh và luôn oán hận cái chân cùng với chiếc nẹp, rằng cô có thể làm bất cứ thứ gì mà cô muốn và tất cả những gì cô bé cần là niềm tin, sự bền bỉ, dũng khí và một ý chí không thể khuất phục.
Năm lên chín, cô gái nhỏ được phép bỏ chiếc nẹp đi, và chập chững tập những bước đi đầu tiên. Bác sĩ bảo rằng cô bé sẽ không bao giờ còn đi lại như bình thường được. Trong bốn năm, cô đã luyện được những bước dài và nhịp nhàng, thật là một điều diệu kì trong y học. Sau đó cô bé đã nảy ra một ý định, một ý định lạ thường, rằng cô sẽ trở thành nữ vận động viên điền kinh giỏi nhất thế giới. Chính xác là cô bé muốn gì – Một vận động viên với cái chân như thế ư?
Ở tuổi mười ba, cô bắt đầu tham gia vào các cuộc đua. Cô luôn về chót. Cô gái nhỏ tham gia vào bất kì cuộc đua nào ở trường trung học, và trong tầt cả các cuộc đua ấy cô luôn về chót. Tất cả mọi người khuyên cô nên bỏ cuộc. Tuy nhiên, vào một ngày đẹp trời nọ, cô bé về áp chót. Thế là đã đến những ngày cô bé có thể trở thành nguời thắng cuộc. Kể từ đó trở về sau, Wilma Rudolph luôn về nhất trong tất cả các cuộc đua mà cô tham gia.
Sau đó, Wilma đến đại học bang Tennessee để gặp một huấn luyện viên tên là Ed Temple. Ông huấn luyện viên đã nhìn thấy được ý chí không gì khuất phục được, một niềm tin vững mạnh và tài năng thiên bẩm của cô. Ông đã huấn luyện Welma hết mình để cô có thể thực hiện ước mơ của mình là tham gia vào đại hội Olympic.
Cuối cùng, Welma cũng được tham gia vào đại hôi Olympic, lọt vào vòng chung kết và thi đấu với nhà đương kim vô địch người Đức là Jutta Heine. Chưa ai từng đánh bại Jutta. Nhưng trong cuộc đua cự ly ngắn 100m, Wilma Rudolph đã về nhất. Cô tiếp tục đánh bại Jutta trong nội dung 200m. Giờ đây cô đã đạt được hai huy chương vàng Olympic.
Bước sang chặng đua tiếp sức 400m. Wilma lại đối đầu với Jutta một lần nữa. Hai vận động viên đầu tiên trong đội của Wilma đã thi đấu rất tuyệt vời. Nhưng khi người thứ ba chuyển thanh gỗ cho Wilma, cô đã quá phấn khích đến nỗi đánh rơi nó, và Wilma nhìn thấy Jutta phóng đi trên đường đua. Không ai có thể đuổi kịp tốc độ chóng mặt của cô gái nhanh như chớp đó. Nhưng Wilma đã làm nên điều kì diệu! Wilma Rudolph đã giành được huy chương vàng Olympic thứ ba.
CaptainSinbad
Cái hàng rào
Một cậu bé nọ có tính hay dễ tức giận. Một ngày kia, cha cậu mới gọi cậu đến và bảo rằng: “Bây giờ mỗi lần con tức giận, con hãy lấy một cây đinh và đóng vào chiếc hàng rào ngoài kia.”
Ngày đầu tiên cậu đã phải đóng đến 37 chiếc đinh. Và ngày qua ngày số đinh dần dần giảm xuống. Cậu bé khám phá ra rằng giữ bình tĩnh thì dễ hơn giữ những chiếc đinh để đóng vào hàng rào. Cuối cùng cũng đến ngày cậu không còn mất bình tĩnh nữa. Cậu bé kể với cha. Cha cậu bảo: “Bây giờ cứ mỗi ngày mà con giữ được bình tĩnh, con hãy rút một chiếc đinh ra khỏi hàng rào.”
Nhiều ngày trôi qua, những chiếc đinh trên hàng rào đã được lấy đi không còn chiếc nào. Cậu bé lại đến kể với cha mình. Cha cậu dắt cậu ra trước nhà: “Con đã làm rất tốt, con trai của ta ạ! Nhưng mà hãy nhìn những cái lỗ thủng trên hàng rào kìa. Cái hàng rào sẽ không bao giờ được như cũ nữa. Những lời con nói lúc tức giận cũng để lại trong lòng người khác những vết sẹo như vậy đấy. Con có thể lấy dao đâm vào một người rồi rút ra. Nhưng dù con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa thì vết thương vẫn còn đó.”
(ST)
Ngày đầu tiên cậu đã phải đóng đến 37 chiếc đinh. Và ngày qua ngày số đinh dần dần giảm xuống. Cậu bé khám phá ra rằng giữ bình tĩnh thì dễ hơn giữ những chiếc đinh để đóng vào hàng rào. Cuối cùng cũng đến ngày cậu không còn mất bình tĩnh nữa. Cậu bé kể với cha. Cha cậu bảo: “Bây giờ cứ mỗi ngày mà con giữ được bình tĩnh, con hãy rút một chiếc đinh ra khỏi hàng rào.”
Nhiều ngày trôi qua, những chiếc đinh trên hàng rào đã được lấy đi không còn chiếc nào. Cậu bé lại đến kể với cha mình. Cha cậu dắt cậu ra trước nhà: “Con đã làm rất tốt, con trai của ta ạ! Nhưng mà hãy nhìn những cái lỗ thủng trên hàng rào kìa. Cái hàng rào sẽ không bao giờ được như cũ nữa. Những lời con nói lúc tức giận cũng để lại trong lòng người khác những vết sẹo như vậy đấy. Con có thể lấy dao đâm vào một người rồi rút ra. Nhưng dù con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa thì vết thương vẫn còn đó.”
(ST)
Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011
Thứ Tư, 1 tháng 6, 2011
"Kangaroo - máy lọc nước hàng đầu VN"
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)





