Một cậu bé nọ có tính hay dễ tức giận. Một ngày kia, cha cậu mới gọi cậu đến và bảo rằng: “Bây giờ mỗi lần con tức giận, con hãy lấy một cây đinh và đóng vào chiếc hàng rào ngoài kia.”
Ngày đầu tiên cậu đã phải đóng đến 37 chiếc đinh. Và ngày qua ngày số đinh dần dần giảm xuống. Cậu bé khám phá ra rằng giữ bình tĩnh thì dễ hơn giữ những chiếc đinh để đóng vào hàng rào. Cuối cùng cũng đến ngày cậu không còn mất bình tĩnh nữa. Cậu bé kể với cha. Cha cậu bảo: “Bây giờ cứ mỗi ngày mà con giữ được bình tĩnh, con hãy rút một chiếc đinh ra khỏi hàng rào.”
Nhiều ngày trôi qua, những chiếc đinh trên hàng rào đã được lấy đi không còn chiếc nào. Cậu bé lại đến kể với cha mình. Cha cậu dắt cậu ra trước nhà: “Con đã làm rất tốt, con trai của ta ạ! Nhưng mà hãy nhìn những cái lỗ thủng trên hàng rào kìa. Cái hàng rào sẽ không bao giờ được như cũ nữa. Những lời con nói lúc tức giận cũng để lại trong lòng người khác những vết sẹo như vậy đấy. Con có thể lấy dao đâm vào một người rồi rút ra. Nhưng dù con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa thì vết thương vẫn còn đó.”
(ST)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét