Thứ Tư, 8 tháng 8, 2012

Trịnh Công Sơn

Đôi lúc tôi cảm thấy thật cô đơn vì BÊN ĐỜI HIU QUẠNH. Ngồi một mình LẶNG LẼ NƠI NÀY để thấy RỪNG XƯA ĐÃ KHÉP. Một cảnh đời bất hạnh cũng khiến cho tôi ƯỚT MI. Chỉ cần THƯƠNG MỘT NGƯỜI thôi sẽ cho ta thấy được tình yêu cao đẹp và ý nghĩa biết nhường nào. Tự nhủ với lòng mình rằng TÔI ƠI! ĐỪNG TUYỆT VỌNG, vì ta còn hạnh phúc hơn nhiều người không may mắn khác.
Đừng vội tách mình khỏi niềm vui của cuộc đời vì TUỔI ĐỜI MÊNH MÔNG lắm.

Một sớm mai thức dậy, ánh NẮNG THỦY TINH khiến mọi thứ xung quanh tôi trở nên đẹp đẽ lạ thường. Vui vì HÔM NAY TÔI NGHE, tôi cảm nhận được mọi âm thanh của thiên nhiên, tựa như lời RU TÌNH mà khi xưa TÔI RU EM NGỦ khi còn bên nhau. Bồng bềnh, da diết như tiếng RU EM TỪNG NGÓN XUÂN NỒNG. Cùng bước đi và hãy đón lấy những giọt MƯA HỒNG xen lẫn cái nắng của HẠ TRẮNG. ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI những gì buồn bã, đau thương của quá khứ. Và cùng hát vang bài hát HÃY YÊU NHAU ĐI.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét